ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 2007

Bốn trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo không có thời gian rảnh để

ý tới tiểu tử bất thình lình xuất hiện. Bọn họ thức thời không giành mấy đĩa
thức ăn gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, những món
ăn còn lại đều tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Nghe tiếng bồ câu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm

liếc nhìn nhau. Hiên Viên Diễm cúi đầu uống một hớp canh, vô cùng săn
sóc múc cho nàng một chén rồi mới bước đến cạnh cửa sổ, lấy ống trúc nhỏ
buộc giữa hai chân chim bồ câu xuống. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu chim bồ câu.
Con chim rất có linh tính, bay vọt lên trời cao biến mất. Hiên Viên Diễm
trở về ngồi xuống ghế, móc thư trong ống trúc ra nhìn.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt gắp một con tôm đút cho Hiên Viên

Diễm rồi cúi xuống uống một hớp canh, hỏi: "Tin của Vô Ngân?"

"Ừ." Hiên Viên Diễm dịu dàng đáp, lười biếng hưởng thụ con tôm mà

nàng gắp cho.

Nàng nhếch lông mày, xoay đầu hỏi: "Viết cái gì?"

Hắn mỉm cười, trả lời: "Vô Ngân viết mười chữ: cửu hạn phùng cam

vũ, tha hương ngộ cố tri (**)!"

[(**) Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri: Nắng hạn lâu ngày

gặp trận mưa, người xa quê gặp lại bạn cũ.]

Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết, Vô Ngân đề phòng có người rắp

tâm bất lương bắn rơi chim bồ câu trên đường đưa tin nên đặc biệt chuyển
tin tức quan trọng thành kí hiệu mà người khác không thể hiểu được. Nàng
gật đầu, lông mày nhếch lên cao hơn, cười hỏi: "Vô Ngân có nói khi nào
mưa rơi, gặp bạn cũ như thế nào không?"

Hiên Viên Diễm lật mặt trái của thư, cười "ha ha" trả lời: "Nguyệt nhi,

nàng tự xem đi, nhưng mà trước khi xem... tốt nhất nàng đừng ngậm gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.