ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 2129

Đông trưởng lão cười càng hiền hòa, binh lính Bắc Dực càng cảm thấy nụ
cười này ẩn chứa dối trá, đối với bọn hắn mà nói là một loại châm chọc.

Vì vậy -- Đông trưởng lão vừa dứt lời, binh lính Bắc Dực hừ lạnh,

đồng loạt tặng cho ông một cái liếc mắt sắc lạnh: "Ngươi nói nhường
đường để đi qua?" Ánh mắt không phối hợp.

Đông trưởng lão bị gây khó khăn, quay đầu về phía sau, hô lớn: "Chủ

tử, người ta không tránh đường, chúng ta không có đường để đi á!"

Trong nháy mắt, một bóng người màu tím xẹt qua chân trời như sao

băng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn còn ở rất xa, giờ vai vác một chiếc
xẻng lớn, mái tóc bay múa, đứng bên cạnh Đông trưởng lão. Tay trái nàng
nắm chuôi xẻng, tay phải chống hông, hơi nghiêng đầu dịu dàng nói:
"Thuộc hạ của ta học nghệ không tinh. Chỉ bằng vài công phu mèo cào của
bọn họ thật sự không thể ôm một chiếc xe vừa dày vừa nặng bay qua đầu
các ngươi như chim. Cho nên, ta nói các binh sĩ Bắc Dực, các ngươi hãy
tránh qua hai bên tạo thành con đường đi!"

Dù nàng thương lượng rất nhẹ nhàng nhưng ngón út tay phải hơi nhích

lên. Một luồng ánh sáng đỏ như mưa bay từ trong ngón út của nàng qua
đỉnh đầu binh lính Bắc Dực đến chân núi. Sau khi cơn mưa ánh sáng biến
mất, binh lính Bắc Dực bị nước ngầm cuốn lấy, không thể điều khiển tự
động lui sang hai bên, nhường một lối đi.

Bị bao vây trên núi, binh lính Bắc Dực vốn cảm thấy cực kì uất ức.

Hiện tại, bọn hắn lại như chiếc lá khô yếu ớt không ngăn được nụ cười của
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khiến bọn hắn không thể không sử dụng vũ
lực. Binh lính Bắc Dực giơ đao, quắc mắt trừng mi giận dữ nhìn nàng.

-- Đủ rồi, bọn hắn chịu quá đủ rồi. Bọn hắn tình nguyện lấy trừng chọi

đá, mang theo một thân cứng cỏi đi phản kích. Cho dù cuối cùng bọn hắn
đều tử vong tập thể cũng tốt hơn bị nhục nhã uất ức như trước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.