Một hồi nhìn khuôn mặt, một hồi sờ tay, một hồi lại dặn dò, cất đồ vào
túi con.
Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt
trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân...“
Không có lời ca hoa mỹ, chỉ là những ca từ thật đơn giản, những ca từ
bình thường lại chất phác, từng câu lại thắng được cả nghìn vạn lời nói.
Chạm vào chỗ yếu mềm sâu trong lòng, tức giận trong mắt tướng sĩ ba
nước tản đi, thay vào đó, lại hiện dần lên một đám sương mù.
“Thay con lại lau giày, vì con lại vá áo, con đi nghìn dặm xa xôi, là nỗi
lo trong lòng mẫu thân.
Một hồi bận bịu, một hồi vội vàng, một hồi lại nhớ tới chuyện gì, nhét
vào túi con.
Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt
trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân...“
Như khóc như oán nói ra một lời ly biệt, như yêu như hận thả ra một
loại nhung nhớ, tĩnh mịch như vậy, dieendaanleequuydonn tình yêu tinh
khiết như vậy, tình yêu chân thành như vậy.
Trong đầu, vẫn chôn thật sâu những ký ức, lại trong nháy mắt như
sóng trào mênh mông dâng lên.
Không chỉ tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt xót
xa, con mắt ươn ướt, ngay cả tinh binh Long Diệu cũng như thế.