thành trắng bệch. Trên tờ giấy viết: Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị bắt,
nhanh đến rừng cây bên cạnh hồ Thương Linh cứu nàng.
Việc này tuyệt đối không thể nào, Nguyệt nhi ở trong viện, luôn luôn
đều do thị vệ võ công cao cường nhất bảo vệ, làm sao có thể có người
không kinh động bất kỳ người nào bắt Nguyệt nhi đi đây? Thượng Quan
Hạo vội vàng mặc lại quần áo rời phòng ngủ, trước đến viện của Thượng
Quan Ngưng Nguyệt xem xét tình hình. Khi hắn bước một bước vào viện,
liền thấy la liệt thị vệ bị hôn mê nằm trên đất, hắn lập tức bị sợ đến hồn bay
phách tán. Hắn đã hoàn toàn mất đi ái thê, hắn không cách nào chịu đựng
nỗi đau khổ mất đi Nguyệt nhi nữa, vì vậy hắn lập tức thống lĩnh một đám
thị vệ chạy vào trong rừng cây.
"Phụ thân người đừng lo lắng. Nguyệt nhi không phải vẫn rất tốt sao?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi nói, từ sự sợ hãi của
Thượng Quan Hạo, nàng có thể cảm nhẫn Thượng Quan Hạo đối với chủ
nhân thân thể này đúng là thật lòng yêu thương. Có một mái nhà vẫn là
khát vọng sâu trong nội tâm nàng, lần này xuyên qua mặc dù cũng nàng
không mong muốn, nhưng nếu vì đó mà có một phụ thân cực kỳ sủng ái
mình, có lẽ cũng coi như là không uổng công chuyến này.
"Nguyệt nhi, ngươi có bị thương không? Nếu như bị đau ở đâu, nhất
định phải nói cho phụ thân biết a!" Thượng Quan Hạo nhanh chóng buông
lỏng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cẩn thận kiểm tra toàn thân Thượng
Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói càng giống như dỗ dành một đứa bé.
"Phụ thân yên tâm, Nguyệt nhi không có bị một chút thương tổn nào."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười nhạt nói. Bỗng dưng,
Thượng Quan Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt thẳng thắp nhìn Thượng Quan
Ngưng Nguyệt. Không đúng? Nếu trong quá khứ Nguyệt nhi đụng phải tình
huống như thế này, nhất định sẽ sợ hãi oa oa khóc lớn a?