ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 572

"Cười thống nhất thiên hạ? Xin hỏi thái tử Bắc Dực quốc, cái gì gọi là

thiên hạ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ chuyển ngón tay đan cỏ, nâng
tròng mắt trong suốt cười đến mị hoặc nhìn Tiêu Hàn.

"Đất trời mưa gió, muôn dân vạn vật, ranh giới lãnh thổ bốn nước,

muôn dân trăm họ đều là thiên hạ." Thân hình Tiêu Hàn đột nhiên cứng đờ,
híp mắt lạnh lùng trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Cái gì gọi là thiên hạ ngươi cũng không biết, còn ở đây nói lung tung.

Bắc Dực quốc có thái tử như vậy, thật là nỗi bi ai của cả nước." Hai mắt
Thượng Quan Ngưng Nguyệt giễu cợt nhìn Tiêu Hàn, khuôn mặt vẫn là nụ
cười yêu dã mị hoặc, nhưng lại làm người ta cảm giác như bắt được con
mồi, không biết mệt mỏi dùng nụ cười tàn nhẫn miệt thị họ.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đã cho rằng Thái tử Bắc Dực

quốc nói sai, vậy thì ngươi hãy nói cho chúng ta biết, rốt cuộc cái gì mới
gọi là thiên hạ đây?" Ánh mắt Dạ Dật Phong thâm thúy u ám quét qua
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng nhàn nhạt hỏi.

Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy, nhân gian tranh đấu đã không

thuộc về bốn nước Long Diệu Hoàng triều, Bắc Dực quốc, Thương Nguyệt
quốc cùng với Tây Thần quốc rồi, mà thuần túy chỉ thuộc về một mình
Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, làm hắn
không khỏi rợn tóc gáy.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem cỏ xanh trong tay vứt lên không

trung, cùng lúc đó nhẫn Huyền Băng Thiết đột nhiên nở rộ. Vèo một tiếng,
ánh sáng lấp loáng thoáng qua trước mặt mọi người, cỏ xanh tràn đầy sức
sống trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

"Nhìn thấy chưa, đây chính là thiên hạ." Đầu ngón tay khẽ chạm vào

nhẫn Huyền Băng thiết, đợi hoa sen nở rộ trên chiếc nhẫn khép lại, Thượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.