công vô ích, lời mắng chửi còn chưa tới kịp nói ra, liền cảm thấy mùi máu
tanh nồng nặc cuồn cuộn ở cổ.
"Phốc --" Khương Thái hậu nóng giận công tâm , rốt cuộc không
khống chế được mãnh liệt phun máu tươi.
Coi như không thấy Khương Thái hậu phun máu, Thượng Quan
Ngưng Nguyệt đổi tư thế thoải mái dựa vào trên người Hiên Viên Diễm,
mắt ngọc ma mị cười nói: "Lão yêu bà, nói cho ngươi biết một chuyện.
Thật ra thì thời điểm Diễm nói ra ba chữ Kim Phỉ Thúy này, ta cũng đã biết
chỗ của Kim Phỉ Thúy. Nhưng mà, vì dẫm nát sự cứng cỏi mà ngươi một
mực duy trì, nên ta liền cực khổ hoạt động xương khớp, cùng con trai ruột
của ngươi chơi trò gãy xương lấy máu."
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Nghe được lời nói lười
biếng và tàn nhẫn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, máu tươi trong cổ
Khương Thái hậu một lần nữa cuồn cuộn nổi lên.
"Phốc --" Máu tươi từ trong miệng phun ra nhiều hơn, cảm giác được
từng cơn đau nhức từ ngực truyền đến.
Đại não choáng váng một hồi, cánh ta ôm thân thể Hiên Viên Kỳ bỗng
dưng tuột xuống, Khương Thái hậu cũng hoàn toàn bất tỉnh trên mặt đất.
Không chút thương hại quét qua Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ
hôn mê trên mặt đất, Hiên Viên Diễm nhẹ cúi đầu, con ngươi đen như mực
vốn lạnh lẽo giờ lại ôn nhu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Nguyệt
Nhi, nàng là cố ý dùng lời nói chọc giận Khương Thái hậu ngất đi phải
không? Còn thời điểm ta nói ra ba chữ Kim Phỉ Thúy, nàng thật sự đã biết
chỗ của Kim Phỉ Thúy sao?"
Ngón tay ngọc vuốt ve một lọn tóc đen bên má, Thượng Quan Ngưng
Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, hướng Hiên Viên Diễm dí dỏm mở to hai mắt,
cười tà mị nói: "Chàng đoán xem?"