"Chi chi chi, chi chi chi. . ." -- ô ô ô! Tiểu chủ tử, sao Cầu Cầu không
thể cùng người đại náo Tả Thừa tướng phủ nga?
Cầu Cầu miệng chóp chép, cúi đầu dựng tai xù lông. Tiểu móng vuốt
nắm thành quyền đưa vào trong miệng, ủy khuất nhìn Thượng Quan Ngưng
Nguyệt.
"Nếu ngày mai Cầu Cầu ngoan ngoãn ở lại Vương phủ, tuyệt không
chuồn êm đi chơi. Như vậy, khi tiểu chủ tử làm xong việc trở về, liền
thưởng cho Cầu Cầu thiệt nhiều thiệt nhiều chuối nga." Khóe môi Thượng
Quan Ngưng Nguyệt yêu dã nhếch lên, lấy thứ Cầu Cầu yêu thích nhất dụ
dỗ.
"Thành giao." Hai tròng mắt quay mòng mòng, Cầu Cầu lập tức không
có cốt khí đầu hàng.
Tuy ngày mai tiểu chủ tử đại náo Tả Thừa tướng phủ, nhất định rất
phấn khích, làm nó rất muốn chuồn êm đi xem. Nhưng là, vì chuối mình
yêu thích nhất, vẫn nên khắc chế a. Ai kêu nó. . . lại thâm ân đâu?
"Khụ. . . Ta nói Cầu Cầu a, ta cùng Nguyệt nhi muốn nghỉ ngơi nga.
Ngươi có phải nên rời đi, trở lại cái phòng nhỏ của ngươi không a?" Hiên
Viên Diễm ho nhẹ, khóe miệng co rút nhắc nhở Cầu Cầu.
Nguyệt nhi đã làm riêng cho Cầu Cầu một gian phòng ấm áp, nhưng
vật nhỏ này cố tình không thích ở phòng chính mình, lại thích ở trong
phòng ngủ của hắn và Nguyệt nhi. Thật là cái tiểu tử làm hắn đau đầu a!
"Muốn nghỉ ngơi sao? Vậy được rồi, Cầu Cầu cũng mệt nhọc, tiểu chủ
tử ôm Cầu Cầu cùng nhau ngủ đi." Cầu Cầu phút chốc ngẩng đầu lên, làm
nũng mở tiểu móng vuốt hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt nhi, nó nói cái gì?" Hiên Viên Diễm trừng mắt nhìn Cầu Cầu,
nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.