Mà phụ thân đáng yêu của nàng, vì không để cho nàng trở thành con
cờ cho hai phe thừa tướng định đoạt, liền quyết định công khai kháng chỉ.
Hắn một mặt gọi bọn thị vệ hộ tống mình thoát rời khỏi Long Diệu hoàng
triều, một mặt lặng lẽ bắt đầu điều khiển nhân thủ, chuẩn bị chặn lại binh
mã đuổi bắt.
Ông làm như vậy, chính là lấy tính mạng của mình để đổi lấy hạnh
phúc của nàng. Một phụ thân yêu thương mình như thế, nàng sao có thể
đan tâm vứt bỏ ông mà chạy đây? Hơn nữa, trong từ điển của Thượng Quan
Ngưng Nguyệt nàng, căn bản không có cái chữ trốn này.
Những người đó vì sao rất thích khiêu khích mình? Được, nếu bọn họ
muốn chơi, nàng không lý do gì mà không phối hợp, nàng nhất định sẽ
cùng bọn họ oanh oanh liệt liệt chơi một lần.
"Nguyệt nhi, nghe lời! Cha biết ngươi không muốn đi, là bởi vì lo lắng
cho phụ thân. Nhưng nếu như ngươi không mau trốn đi, hạnh phúc cả đời
của ngươi sẽ hoàn toàn bị chôn vùi, cha tuyệt không cho phép tình huống
như thế xảy ra." Thượng Quan Hạo mặt khổ sở nhìn về phía Thượng Quan
Ngưng Nguyệt, Nguyệt nhi là nữ nhi ông hết lòng yêu thương, ông cũng
không nhẫn tâm cùng nàng chia lìa a!
"Cha, Nguyệt nhi nắm trong tay hạnh phúc của mình, bất luận kẻ nào
cũng không có tư cách chôn vùi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt
lười biếng xem xét Thượng Quan Hạo, đầu ngón tay khẽ vuốt mấy sợi tóc
rủ xuống bên má.
"Nhưng. . ." Đang lúc Thượng Quan Hạo muốn mở miệng tiếp tục
khuyên thì một thị vệ hấp tấp chạy vào trong đại sảnh, vẻ mặt hốt hoảng
hô: "Tướng quân, không xong rồi, tiểu thư không đi được rồi !"
"Xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Hạo cắn răng hỏi, trong đầu có một
dự cảm xấu.