ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 160

vọng từng người. Người nói đầu là Taghia Khrucxki:

- Tôi thấy tiếc lắm đồng chí Đanhijalốp ạ. Khi mùa đông lạnh lẽo đến,

cừu trong chuồng bị chết khá nhiều. Chẳng lẽ mùa hè, chúng ta không thể
cử đến miền núi thật nhiều người để họ có thể chuẩn bị đủ thức ăn dự trữ
cho suốt mùa đông sao?

Đồng chí Đanhijalốp ghi lại lời của nhà thơ và nói:

- Đồng chí còn yêu cầu gì nữa không?

- Không biết có thể cấp cho nông trang làng Khrúc chúng tôi một chiếc

ôtô không?

Đến lượt Kaziáp Ali phát biểu. Kaziáp há mồm và chi cho chúng tôi xem,

cho cả đồng chí bí thư nữa, những cái răng già nua, lung lay của mình.

- Có thể trồng cho tôi những chiếc răng mới chắc chắn được không, chứ

thế này khó nhai quá. Người móm ngâm thơ cũng khó hay lắm. Khi ngâm
thơ giọng nó cứ thều thào.

Ngay lúc đó Kaziáp “thị phạm” luôn cho chúng tôi thấy không có răng

thì đọc thơ bất tiện như thế nào. Ông đọc bài thơ “Thư gửi đồng chí chủ tịch
ủy ban thành phố Khaxavuy”. Bức thư bày tỏ yêu cầu cung cấp cho nhà thơ
già ít than để sưởi ấm mùa đông.

- Thế họ đã cấp than cho đồng chí chưa? - Đanhijalốp hỏi.

- Chưa, chuyện này kéo dài từ năm ngoái đến nay rồi.

Đồng chí bí thư lại ghi vào sổ tay, và chúng tôi chuẩn bị nghe Zaghít

Gatgiép.

- Ở các buổi ca nhạc, đáng lẽ phải hát thì các diễn viên trẻ bây giờ lại gào

rống lên. Cách hát đó đã làm hỏng các bài dân ca hay. Còn các bài hát mới
không biết được sáng tác thế nào, mà khi hát, các diễn viên vô tình cứ phải
gào lên. Điều này nên chấm dứt ngay. Đài truyền đi quá nhiều bài hát về
tình yêu. Có người lại còn hát những bài ca ngợi các nàng tiên trong truyện
hoang đường. Đồng chí Đanhijalốp ạ, đồng chí hãy nói cho họ đừng ca ngợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.