ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 349

không thể sống ở làng quê được nữa, không dám nhìn thẳng vào mặt dân
làng. Ông cảm thấy xấu hổ vì đã đẻ ra đứa con trai như vậy. Ông bỏ làng ra
đi và từ đấy chẳng ai nhắc đến tên ông nữa.
Đến tận bây giờ, khi dân vùng cao đi qua nơi ném đầu tên phải bội, họ
vẫn còn ném đá xuống đấy. Người ta nói rằng đến cả loài chim, khi bay qua
vách đá ấy cũng kêu lên “Đồ phản phúc, đồ phản phúc!”
Có lần Makhat Đakhađaép đi về một làng để tuyển quân vào đơn vị
mình. Ngoài đình làng, ông nhìn thấy hai người đang đánh bài.
- Axxlam Alâykum, xin chào hai vị. Đàn ông trong làng đâu cả rồi, làm
ơn tập hợp lại dùm tôi với.
- Ngoài hai chúng tôi ra, trong làng không còn ai là đàn ông nữa.
- Lạ thật! Làng mà không có đàn ông? Thế họ đâu cả rồi?
- Họ đi ra trận cả rồi.
- Ra thế! Vậy thì ở làng anh mọi người đều là đàn ông trừ hai anh thôi!
Abutalíp từng gặp phải một chuyện thế này. Ông mang đồng hồ đến thợ
nhờ chữa. Vào lúc đó, người thợ đang bận chữa đồng hồ của một thanh niên
ngồi ngay cạnh đó.
- Xin mời bác ngồi, -người thợ nói với Abutalíp.
- Thôi, tôi thấy trong quầy anh đang có người, để lần khác tôi ghé lại vậy
- Người ở đâu mà bác thấy? - người thợ chữa đồng hồ ngạc nhiên hỏi:
- Đây, anh thanh niên này này.
- Nếu anh ta là người thật thì anh ta đã đứng dậy nhường chỗ cho bác
ngay khi bác mới vào…Xứ Đaghextan này sẽ chẳng làm sao hết, nếu đồng
hồ của anh chàng vô công rồi nghề này bị chậm, còn đồng hồ của bác thì
phải chạy đúng chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.