ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 434

Mọi người đã làm theo như đã nói. Bên tấm mộ mọc lên một bông hoa

màu đỏ. Tuyết rơi cũng không làm cánh hoa héo lại. Tuyết vừa chạm vào
hoa tiền tan thành nước. Hệt như bông hoa đỏ ấy là ngọn lửa. Dưới chân
mộ, một mạch nước trong vắt tuôn ra. Người ta đã uống dòng nước ấy. Hai
bên mộ còn mọc lên hai cây. Ngay trong truyện thần thoại cũng chưa từng
có thứ cây nào đẹp thế.
Khi gió lạnh thổi tới - những cành cây rời ra. Khi gió ấm thổi về - cành
cây chụm lại, hệt như đó là hai người yêu nhau đang ôm choàng lấy nhau -
chàng trai làng Kumức và cô gái làng Azaini.
Tôi cũng định hát thêm bài ca về chàng Ali, nhưng bài đó rất dài. Bởi vậy
hãy cho phép tôi, cũng giống như trong truyện kể vừa rồi, lúc thì kể bằng
thơ, lúc thì kể bằng lời nói của mình.
Tại một làng nọ có chàng trai tên là Ali. Anh có người vợ trẻ đẹp và một
người mẹ già. Anh đi vào núi chăn cừu rất lâu.
Có một người tìm đến gặp Ali và truyền lại lời mẹ anh bảo phải bỏ đàn
cừu để trở về nhà ngay
Ali cảm thấy có điều gì chẳng lành. Có phải tai họa nào đã xảy đến. Vì
sao lại phải cần đến anh? Có tai họa xảy ra thì ai gây ra, nếu chnẳg phải là
người vợ trẻ của anh?
Anh hỏi người đưa tin, nhưng người này im lặng. Ali bèn khẩn khoản cầu
xin, nổi giận, rút dao găm đe dọa đến lúc đó người kia mới chịu kể với Ali:

Vợ anh xinh đẹp thế, Ali

Đêm yên tĩnh, bốn bề yên ả,

Anh có biết vì sao Ali

Có tiếng cọt kẹt ngoài khung cửa?

Vợ anh còn trẻ quá, Ali

Đêm tuyết phủ bốn bề kín hết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.