ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 467

Người ta chỉ cho thủ lĩnh Samin nhìn vào một sỹ quan Nga dáng người
cân đối mặc chiếc áo quân phục dài vai đeo lon vàng. Viên sỹ quan nói
chuyện với các sỹ quan Nga khác, từ biệt, ôm hôn họ. Sau đó anh ta bước
lại gần cô gái trẻ đứng tách sang một bên và hôn tay cô gái. Thỉnh thoảng
anh ta đưa mắt nhìn sang người cha đang cưỡi con ngựa trắng.
- Có phải đó là con ta sao? Thủ lĩnh cất tiếng hỏi, mắt không rời khỏi
viên sỹ quan, cố không bỏ qua một cử chỉ nào của anh ta.
- Thưa vâng, đó chính là Giamalútđin
- Hãy mang sang bờ bên kia tấm áo dài và vũ khí của chúng ta. Từ giờ
phút này, nó không phải là sỹ quan Nga hoàng nữa mà là chiến sỹ của
Đaghextan. Quần áo nó đang mặc thì đem vứt xuống sông. Nếu không ta sẽ
không cho nó lại gần ta.
Giamalutđin làm theo ý muốn của người cha và thay trang phục khác.
Anh quàng khẩu súng của người vùng cao ra ngoài chiếc áo dài. Nhưng
dưới chiếc áo, chiếc mũ miền Đaghextan ấy, thì lại là trái tim và cái đầu của
Giamalutđin, những thứ không gì thay thế được
Cuối cùng anh đã sang sông và bước đến bên người cha
- Con trai yêu quý của ta!
- Bố của con!
Người ra đưa ngựa cho Giamalutđin. Suốt trên đường về Vêđênô, hai cho
con đi bên cạnh nhau. Thỉnh thoảng người cha cất tiếng hỏi:
- Giamalutđin, con có nhớ những chỗ này không?
- Con không quên những vách đá này chứ? Con còn nhớ làng Grimư của
chúng ta không? Con còn nhớ Akhungô không?
- Bố ạ, hồi đó con còn bé quá
- Con hãy nói cho bố biết, có bao giờ dù chỉ một lần con cầu nguyện cho
Đaghextan không? Con không quên những lời khấn vái của chúng ta chứ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.