ngon liền dám xưng là Ẩm trung tam tiên với Lý Bạch và Hạ Tri Chương.
Tiêu Duệ cười cười:
- Đó là Tử Mỹ huynh quá khen nên vậy, tại hạ không dám nhận.
Thiếu niên đi một vòng quanh Tiêu Duệ, phất phất tay nói:
- Được rồi, ta từ Trường An tới đây, không dễ dàng gì đến được Lạc
Dương. Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi bán cho ta một hồ lô Thanh
Hương Ngọc Dịch, được không?
Tiêu Duệ thấy hắn vẫn ra vẻ lão thành, trong lòng cười thầm, nghĩ:
“Cũng không nên vì một hồ lô rượu mà chuốc lấy một ít phiền toái không
cần thiết”, vì vậy gọi tiểu nhị lấy một hồ lô rượu ra.
Thiếu niên khoan thai rung đùi đắc ý thưởng thức Thanh Hương Ngọc
Dịch, trong lòng kinh ngạc thật sự không thể nói lên lời. Rượu mạnh nhưng
rất đặc biệt. Rượu mạnh theo hắn thấy cũng không có gì thần kỳ. Rượu
mạnh mà người Hồ tiến cống không thua kém là bao. Nhưng rượu này có
mùi thơm ngát mặc dù nhàn nhạt nhưng lại thấm vào tận phế phủ. Rượu
mạnh vào yết hầu lại ẩn ẩn có cảm giác ngọt lạnh buốt của vùng núi tuyết,
nóng và lạnh đối lập, mùi hương ngưng tụ, trong hương có vị đắng, cảm thụ
vô cùng.
Uống rượu này, trong lòng thiếu niên đã hoàn toàn tin tưởng tửu đồ Tiêu
Duệ là truyền nhân của tửu thánh. Bởi vì rượu mạnh làm khuôn mặt non nớt
của hắn đỏ hồng lên, hắn ngồi ở đó ngẩng đầu lên có chút mê say nhìn
chằm chằm vào Tiêu Duệ. Vẻ lão thành trong giọng nói đã sớm biến mất:
- Tiêu Duệ, ngươi làm rượu quả thực tài tình. Như vậy đi, ngươi cùng
bản.... ngươi cùng bản công tử trở về Trường An, làm nhưỡng tửu sư trong
phủ của ta có được không? Tiền, không thành vấn đề.