Im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng run rẩy đưa tay lên tháo miếng ngọc ra,
cắn chặt răng, vung tay. Miếng ngọc hình bán nguyệt xẹt qua không trung,
xoay tròng vài vòng rồi rơi xuống.
Dưới lầu, một thiếu niên mặc áo choàng xanh đang ngẩng mặt lên nhìn
ngắm những dáng hình xinh đẹp như ẩn như hiện trên lầu, không kìm nổi
nuốt một ngụm nước miếng. Đột nhiên, trên không chợt lóe sáng, tình cờ
thế nào lại có một vật rơi xuống dưới chân hắn.
Một tiếng leng keng trong trẻo, miếng ngọc hình bán nguyệt vẫn y
nguyên không chút tổn hao nằm ngay trên nền đá.
Thiếu niên a một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn.
Miếng ngọc hình bán nguyệt vốn trắng nõn không chút tì vết giờ có một
vết hồng quang lưu động mơ hồ ở giữa, giống như bị miếng ngọc trói buộc,
giờ muốn thoát ra. Thiếu niên càng thêm tò mò, liền giơ tay nhặt lấy. Hắn
vừa mới tiếp xúc với miếng ngọc, một luồng nhiệt chợt chạy thẳng qua cổ
tay hướng lên đỉnh đầu. Hai mắt lập tức hoa lên, thiếu niên liền ngất ngay
tại chỗ.
…………………
- Tiểu thư, xem kìa! Gã trứng ung của Lưu gia lại tới nữa… a, tại sao
hắn lại nằm bất động trên mặt đất thế này?
Nha hoàn Bảo Khánh bưng một chậu nước liếc mắt nhìn xuống dưới,
kinh ngạc nói.
- Bảo Khánh đừng nói bừa, nói bậy, khó nghe chết.
Liễu Mộng Nghiên trừng mắt với nàng một cái rồi lười biếng đi về phía
giường