ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1013

Những lời này của Hách Liên Ngự Thuấn cất lên với âm điệu không cao

nhưng lại như tảng đá ngàn cân dội thẳng xuống đầu Thiền Vu Quân Thần.
Đầu tiên ông ta hơi sửng sốt, hàm răng cắn chặt lại, hô hấp cũng trở nên
dồn dập, thật lâu sau thì lại giống như người vừa bị một cú đòn chí mạng
mà xụi lơ ngồi xuống ghế khiến mấy viên quan hầu cận bên cạnh bị kinh
hãi vội vàng tiến lên xem tình hình.

Thiền Vu Quân Thần nâng tay ra ý ngăn mấy viên quan hầu cận lại. Ông

ta vẫn không hề nhúc nhích nhìn Hách Liên Ngự Thuấn quỳ dưới điện.
Trên gương mặt tràn ngập khí phách oai hùng của ông ta giờ lại nổi lên sự
tang thương, còn có cả sự mất mát cùng đau xót. Sở Lăng Thường có thể
nhận thấy đó là một nỗi đau đớn thấm sâu đến tận cốt tuỷ.

Giờ khắc này, nàng còn cảm thấy Hách Liên Ngự Thuấn có chút tàn

nhẫn. Không khó nhận ra, Thiền Vu Quân Thần có một tình cảm rất đặc
biệt đối với mẫu thân của hắn. Loại tình cảm này sâu nặng tới nỗi cho dù
người đã mất nhưng tình vẫn còn mãi khắc ghi.

Thật lâu sau, Thiền Vu Quân Thần mới hơi giật giật khoé môi, chậm rãi

nói, “Ngự Thuấn à, phụ vương thực sự hâm mộ con!”

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng có chút biến đổi, thoáng hiện lên

những tình cảm sâu nặng đang cố kìm nén.

“Đứng lên đi!” Thiền Vu khẽ thở dài.

Hách Liên Ngự Thuấn đứng dậy, thuận thế đem Sở Lăng Thường kéo

đến bên cạnh. Sự cảnh giác của hắn vẫn không hề tiêu tan chút nào so với
trước kia.

Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn một bên gương mặt anh tuấn của hắn,

tận đáy lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp. Sau này, cho dù sóng gió có ập
xuống thêm nữa, nàng cũng không còn sợ hãi. Chẳng lẽ nàng đã bắt đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.