ngàn năm trước cũng là thật mà chiếc ngọc bội nàng đeo trên người cũng
đích thực thuộc về một người đàn ông…
Hách Liên Túc Thiên đã từng nghiên cứu khá nhiều về ngọc bội thời
Tây Hán. Ngọc bội ở thời này vẫn có những đặc điểm được duy trì từ đời
nhà Thương, thường được chạm khắc hoa văn long phụng nhưng phía đầu
miếng ngọc bội thường có chạm khắc biểu trưng của nó. Vừa rồi nhìn
miếng ngọc bội trên người mỹ nhân kia, hắn có thể thấy đường kính của nó
khoảng 10cm, là loại ngọc thượng phẩm, móng vuốt con rồng chạm khắc
trên đó cũng giơ ra đầy mạnh mẽ, trên đầu có ba cái sừng nhô ra, đuôi dài
uốn lượn, mang ý nghĩa cát tường nhưng cũng biểu trưng cho sự dũng
mãnh ẩn chứa.
Loại ngọc bội này thường là vật tùy thân của đàn ông thời xưa nhưng nó
lại ở bên cạnh mỹ nhân kia chứng tỏ tình cảm của người đàn ông đó với
nàng vô cùng sâu đậm. Hách Liên Túc Thiên cảm thấy nơi ngực có chút
khó chịu. Lẽ nào, người vì mỹ nhân kia chế tạo chiếc quan tài băng chính là
nam chủ nhân của miếng ngọc bội này?
Rốt cục người đó có mục đích gì? Người đã chết rồi, vì sao hắn còn
muốn bảo tồn dung mạo của nàng cả ngàn năm như vậy? Sao hắn lại dám
khẳng định rằng hắn sẽ làm được mọi chuyện?
Điều khiến Hách Liên Túc Thiên nghĩ không ra chính là mặc dù lớp hàn
băng kia có tác dụng giữ lạnh rất hiệu quả nhưng sau một thời gian cũng sẽ
làm biến đổi dung mạo người nằm trong đó, ít nhất cũng làm cho thân xác
nàng trở nên không còn sức sống. Nhưng sự thực là dung nhan tuyệt thế
của nàng không hề bị biến đổi dù chỉ một chút, so với người sống ở bên
ngoài càng không có điểm nào khác biệt. Không thể không thừa nhận,
người hạ táng nàng thế này đã dụng tâm vất vả đến cỡ nào.
Hắn nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra. Người hiện đại ngày nay còn
chưa chắc đã làm được như vậy, sao người đời xưa lại có thể?