ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1433

Chủ khách điếm là người làm ăn, thấy vậy liền nở nụ cười cầu tài, “Vị

cô nương này, nếu muốn rời Hung Nô, đúng như vị công tử đây nói, phải
mất ít nhất một ngày một đêm nữa. Cô nương xem trời cũng sắp tối rồi, cho
dù người không mệt thì ngựa cũng mệt mỏi, hơn nữa, ngựa cũng cần ăn cỏ
mà.”

Nam Hoa công chúa khẽ gật đầu, “Được, vậy thì ở tạm đây vậy!”

Dạ Nhai Tích khẽ mỉm cười rồi giúp Nam Hoa khoác lại áo choàng.

Nam Hoa không dám nhìn vào ánh mắt Dạ Nhai Tích, nhịp tim cũng

đập loạn. Trên người Nam Hoa hiện giờ là áo choàng của huynh ấy bởi cô
vội vàng đi ra ngoài, cái gì cũng không mang, thật may là dọc đường còn
có Dạ Nhai Tích.

Tiểu nhị trong quán nhanh nhẹn đi trước dẫn đường, lớn tiếng hô, “Xin

mời hai vị, bên trong có phòng tốt!”

Dạ Nhai Tích chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nam Hoa, còn cô

hơi cúi đầu, đi theo vào trong khách điếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.