Thanh Tụ không nghe được những lời này nhưng bọn thị vệ thì cực kỳ
mừng rỡ.
Trong Hình phòng, rất nhanh vang lên tiếng kêu thảm thiết của Thanh
Tụ.
***
Sau lúc hoàng hôn, tuyết cũng dần ngừng rơi. Một con hãn huyết bảo
mã phi tới gần một khách điếm liền dừng lại, tiểu nhị trong điếm nhiệt tình
bước ra chào đón, “Khách quan, trời sắp tối rồi, hai vị có định ở trọ lại
không?”
Dạ Nhai Tích nhảy xuống ngựa, rồi sau đó hướng về phía nữ tử vẫn
ngồi trên lưng ngựa đưa tay ra.
Suốt chặng đường, Nam Hoa vẫn cùng Dạ Nhai Tích cưỡi chung một
ngựa, đã sớm thích ứng với nhiệt độ ấm áp từ lồng ngực Dạ Nhai Tích, nay
rời đi thì cảm thấy hơi lạnh. Thấy Dạ Nhai Tích đưa bàn tay ra, cô có chút
ngượng ngùng đặt bàn tay mình lên đó, rồi Dạ Nhai Tích hơi dùng lực một
chút, đem cả người Nam Hoa ôm xuống ngựa.
“Mau thả tôi ra!” Nam Hoa nhẹ giọng mở miệng, sợ bị người ta cười.
Dạ Nhai Tích cũng không miễn cưỡng, cười nhẹ rồi đặt Nam Hoa
xuống, “Trời không còn sớm nữa, chúng ta ở lại đây được không?”
“Chúng ta còn bao lâu mới có thể rời khỏi Hung Nô?” Nam Hoa thấp
giọng hỏi, cô chỉ sợ người trong cung sớm phát hiện ra manh mối, lỡ như
truy binh đuổi tới thì phải làm sao?
Dạ Nhai Tích nghĩ một chút rồi trả lời, “Còn phải đi một ngày một đêm
nữa!”