ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 173

Thực không ngờ hắn sẽ hỏi một câu thế này, ánh mắt của Sở Lăng

Thường thoáng hiện chút kinh ngạc cùng sửng sốt. Sao nàng có thể biết
được thói quen thường ngày của hắn chứ?

Những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá trúc, rải những vệt nắng nhẹ

trên y phục của Hách Liên Ngự Thuấn, càng khiến cho nụ cười trên môi
hắn thêm đậm, lại có vẻ thâm sâu khó lường, “Bản vương thích nhất chính
là săn thú.”

Săn thú?

Trong đầu Sở Lăng Thường lập tức nghĩ tới những động vật hoang dã

nàng đã nhìn thấy lúc còn ẩn cư nơi sơn cốc. Chúng trông có vẻ rất tự do tự
tại, dường như không kẻ nào có thể quấy rầy đến bọn chúng, nhưng thực
hiển nhiên, những động vật mà hắn vừa nhắc đến kia khó có thể tránh khỏi
số mạng ngắn ngủi.

Ngón tay thon dài của Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng vươn lên trên

má nàng, khe khẽ vuốt ve, Nàng dường như còn có thể cảm nhận được sự
giãy dụa của con mồi cùng mùi máu tươi nóng hổi của nó theo những đầu
ngón tay của hắn tràn ngập trong hơi thở. Không, tay hắn đâu chỉ dính dấp
máu tươi của động vật mà còn có biết bao quyền lực, âm mưu thủ đoạn
cùng máu người…

“Dòng máu chảy trong cơ thể mỗi người Hung Nô đều mang theo khát

vọng chinh phục cùng ham muốn chiếm hữu. Săn thú cũng là bản tính trời
sinh của mỗi người Hung Nô.” Khóe môi hắn vẫn cong lên hiện rõ ý cười
như thể một con mèo đang đùa giỡn chú chuột nhỏ, đôi tròng mắt màu hổ
phách như lóe lên dưới ánh mặt trời, hơi nheo lại như muốn che đi ý cuồng
ngạo trong đó. Khuông mặt anh tuấn càng lúc càng ghé sát lại bên nàng,
từng chút, từng chút…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.