ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 273

“Đáng tiếc hắn không phải là một phu quân tốt!” Thanh âm của Sở

Lăng Thường có chút bất đắc dĩ, “Trừ phi hắn là một người dân bình
thường thì không nói.”

Thanh Tụ khẽ khoát tay, “Aida, bỏ đi! Tiểu thư nói cũng đúng. Hắn giờ

là Tả hiền vương, tương lai còn muốn làm Thiền Vu, nhất định sẽ lấy
không ít nữ nhân nữa.” Nói xong, Thanh Tụ như nhớ ra chuyện gì đó liền
vui vẻ chạy ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng Thanh Tụ, Sở Lăng Thường bất giác nở nụ cười,

lại lơ đãng nhìn tới miếng ngọc bội vẫn đặt một bên, trong lòng lại hơi
trùng xuống. Đưa tay cầm lấy ngọc bội, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên hoa
văn chạm khắc trên đó, nàng lại cảm thấy so với đầu ngón tay mình thì
miếng ngọc kia còn lạnh hơn vài phần…

Hắn phải đi sao?

Mọi thứ cũng nên kết thúc, không phải sao?

Chỉ cần cho nàng thêm mấy ngày nữa, nàng sẽ có thể bình định xong

loạn bảy nước rồi rời khỏi nơi này. Nhưng theo lời sư phụ, nàng không thể
trở lại sơn cốc được nữa, mà dựa theo tính cách của Cảnh Đế, cho dù nàng
trở về cũng sẽ không được sống những ngày vô tư lự như trước đây nữa.

Đến lúc đó, nàng có thể cùng sư phụ, sư huynh, Thanh Tụ tìm một nơi

tịch mịch khác, yên tĩnh sống cả đời này.

Thứ nàng muốn, chủ nhân miếng ngọc bội này không thể cho được, mà

thứ hắn muốn, nàng cũng không có cách nào.

Vừa muốn đem miếng ngọc bội đặt xuống Sở Lăng Thường liền nghe

thấy một tiếng hừ lạnh. Tuy chỉ có một tiếng nhưng lại khiến nàng giật thót
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.