ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 296

Sở Lăng Thường theo lời sư phụ bước tới nhìn sắc mặt Cảnh Đế vẫn

đang hôn mê bất tỉnh. Mới chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt nàng đã lộ rõ sự
kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Hàn Thiền Tử, “Sư phụ, hoàng thượng…”

Sắc mặt Hàn Thiền Tử cũng lộ rõ vẻ nghiêm trọng.

Đậu thái hậu thấy vậy liền lập tức ban ngồi. Hai thầy trò họ nhất định là

vì chuyện của hoàng thượng mà tới, nay sắc mặt lại khác thường như vậy
khiến bà ta không kìm lòng được phải vội cất tiếng hỏi.

“Phu tử, Lăng Thường, có phải bệnh tình của hoàng thượng không đơn

giản như mấy người thái y viện đã nói hay không?”

Không phải bà ta không tin tưởng y thuật của mấy thái y kia, mà là hai

thầy trò Hàn Thiền Tử dù sao cũng là thế ngoại cao nhân, cho nên biết rõ
ràng mọi chuyện vẫn cứ là tốt hơn.

Hàn Thiền Tử nhẹ nhàng gật đầu, “Chứng bệnh của hoàng thượng theo

bề ngoài mà nói thì không nghiêm trọng. Nhưng theo lẽ thường, bệnh vốn
tích từ nhẹ thành nặng, khi bộc phát khi không. Lúc bản thân cảm nhận
được sự đau đớn chứng tỏ thời gian bệnh xâm nhập vào thân thể đã rất dài
rồi. Thường nhi từ nhỏ đã tinh thông y thuật, thậm chí ngay cả người làm
sư phụ như lão cũng không có con mắt tinh tường như vậy. Thường nhi đã
sớm phát hiện long thể của hoàng thượng có bệnh, mà lão phu trước lúc tới
đây cũng đã vì hoàng thượng mà bốc một quẻ.”

Nói đến đây, Hàn Thiền Tử hơi ngừng lời, cũng không nói tiếp nữa.

“Quẻ nói thế nào? Bệnh của hoàng thượng rốt cục là có trở ngại hay sẽ

bình an vô sự?” Sắc mặt Đậu thái hậu đã tràn ngập sự lo lắng.

Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, khẽ chớp nhẹ hàng mi rồi mới nhẹ

nhàng lên tiếng, “Thái hậu, Lăng Thường cũng có cùng ý kiến với sư phụ
đối với bệnh tình của hoàng thượng. Bệnh của mỗi người chia thành bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.