“Vệ phong chi trung, tương tề nữ tả, vi thủ như nhu đề, phu như ngưng
chi, lĩnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục
phán hề, tại ngã khán lai, như thử nhất lai, tề nữ dã bất cập công tử đích
nhất bán nhi dĩ.” Từng câu từng chữ của Y Trĩ Tà thốt ra đều cực kỳ văn
nhã, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng ngập tràn sự dịu dàng.
Sở Lăng Thường cũng không khó để nhận ra hàm ý từ trong ánh mắt
chăm chú của Y Trĩ Tà nên khẽ mỉm cười thay lời cảm tạ. Nam nhân này
thực tao nhã, nụ cười cũng êm ái, so với khí chất cương liệt của Hách Liên
Ngự Thuấn thì ông ta càng thêm nhu hòa hơn rất nhiều. Nàng chỉ cùng ông
ta nói vài câu ngắn ngủi nhưng lại mang theo hàm ý sâu xa tựa biển.
Ổ Giai đương nhiên nghe không hiểu, ngày thường cô ta cũng không
xem cái gọi là Kinh Thi của Trung Nguyên hay đạo Khổng Mạnh gì cả. Cô
ta có chút không kiên nhẫn lên tiếng, “Tả Cốc Lễ vương, ngài đừng nói
chuyện nữ nhân với hắn nữa được không? Nhìn bộ dạng của hắn thực đáng
ghét!”
Y Trĩ Tà chỉ cười mà không nói, thấy Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo
mắt lại thì trong lòng đương nhiên cũng tự hiểu rõ được vài chuyện.
“Hôm nay ở vương phủ khó gặp được người tri kỷ, ta thành tâm mời
công tử dự tiệc không biết công tử có nể mặt không.” Y Trĩ Tà cố ý làm
thân với nàng, tự nhiên nhưng không quá càn rỡ, không để nàng bị kinh
động.
Sở Lăng Thường còn chưa kịp trả lời, Hách Liên Ngự Thuấn đã nhanh
chóng đi đến trước mặt nàng, cánh tay dài của hắn cũng theo bản năng siết
lấy hông nàng, sắc mặt trở nên thâm trầm khó dò, ngay cả nụ cười trên môi
cũng lộ ra ý kiên quyết.
“Y Trĩ Tà, sợ làm cho ngài thất vọng rồi, người này không có quyền rời
khỏi Cấm lâu.” Nói xong hắn dứt khoát kéo tay nàng hướng về phía Cấm