ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 67

Thường rồi hướng về phía Cảnh Đế, “Nói như vậy tức là bản vương đã
không hiểu quy củ rồi. Nhưng bản vương có chút tò mò, Sở cô nương là kỳ
tài hiếm có như vậy, bản vương thực sự muốn nghe thử tiếng đàn của cô ấy
một chút. Nếu như yêu cầu này có gì quá phận, xin hoàng thượng thứ lỗi.”
Hắn nói xong khẽ cong môi cười nhẹ tựa gió thoảng, nhưng dáng vẻ trông
rất tùy hứng kia lại khiến người ta thực sự cảm thấy áp lực.

Cảnh Đế âm thầm nhíu mày, bàn tay giấu dưới ống tay áo âm thầm siết

chặt lại. Tình huống này có thể nói là đâm lao phải theo lao. Người ta đã
nói Tả hiền vương này là người thâm sâu khó lường, không đạt được mục
đích sẽ không từ bỏ ý định. Lời nói vừa rồi của hắn rõ ràng là lấy lui làm
tiến mà.

Khắp đại điện ngập tràn một bầu không khí lúng túng. Sở Lăng Thường

hít sâu một hơi, từ vị trí ngồi của mình đứng đậy, bước tới giữa điện, nhẹ
nhàng khom người, “Hoàng thượng, dân nữ bất quá chỉ là một người bình
thường, đâu dám nhận là khách quý trong cung. Tả hiền vương đây mới
đích thực là khách quý của Đại Hán. Dân nữ bất tài, xin đàn một bản cho
Tả hiền vương nghe. Chỉ là chút tài mọn, mong chư vị đừng chê cười.”

Cảnh Đế chăm chú nhìn nữ tử dưới điện hồi lâu, trong ánh mắt toát lên

vẻ lo lắng.

Hách Liên Ngự Thuấn thì ngược lại, hắn cất tiếng cười sảng khoái, đặt

chén rượu xuống, vỗ tay mấy cái, “Hay lắm! Bản vương nguyện lòng nghe
Sở cô nương đàn một bản.”

Cảnh Đế thấy vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cười nhẹ tỏ

ý tán đồng.

Mười sáu năm qua, Sở Lăng Thường si mê nhất vẫn là cổ cầm. Lúc

xuống núi, nàng vẫn đem theo cây đàn này làm bạn bên mình. Cây cổ cầm
này được làm từ gỗ đàn hương ngàn năm, bất luận âm sắc hay kết cấu đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.