là thượng phẩm. Rất nhanh sau đó, cung nữ đã đem cây cổ cầm nàng vẫn
thường sử dụng vào trong điện. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng ngồi xuống,
không có những nhạc công khác cùng hòa tấu, không có ca nghệ vũ kỹ làm
bạn, chỉ có một mình nàng ngồi giữa đại điện, thân hình mảnh mai toát lên
vẻ cao ngạo đầy mỹ lệ.
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên thanh thoát tựa nước chảy mây trôi
nhè nhẹ lan tới tai mọi người trên điện. Một vầng sáng nhạt nhạt dịu dàng
bao phủ lấy thân hình vận bạch y của nàng. Mái tóc đen dài mượt mà cũng
như tỏa ra thứ ánh sáng kỳ diệu, tay áo thướt tha dịu dàng di chuyển theo
bàn tay êm ái lướt trên dây đàn. Mỗi một động tác đều vô cùng tự nhiên
thanh thoát mang theo vẻ siêu phàm thoát tục lại điềm đạm thanh nhã.
Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt
trên người Sở Lăng Thường. Tuy nhiên ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn
lại như mang theo ngọn lửa mãnh liệt, tựa như phát hiện ra con mồi vậy.
Hắn cong môi cười, đem dáng vẻ xinh đẹp của nàng thu hết vào trong tầm
mắt. Y phục trên người nàng cũng khẽ rung động theo từng đầu ngón tay
lướt trên dây đàn, tỏa ra vẻ đẹp rung động lòng người. Thân ảnh thanh lệ
tựa tiên nữ trên trời, mái tóc đen nhánh hệt như bút mực trên giấy Tuyên
Thành, dưới ánh sáng lung linh trong đại điện càng như ẩn như hiện.
Giai nhân như vậy, thực khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Hách Liên Ngự Thuấn lại kín đáo đưa tầm mắt nhìn về phía Cảnh Đế,
lại thấy ông ta cũng đang nhìn về phía Sở Lăng Thường không chớp mắt.
Đáy mắt hắn liền ánh lên một tia vui vẻ, tiếng nói trầm thấp lại lần nữa cất
lên…
“Hoàng thượng, bản vương nghe nói hiện giờ Ngô vương đang làm
phản. Nếu Hung Nô có thể cùng Đại Hán lần nữa hoàn thành việc hòa thân,
trở thành người một nhà thì bản vương cũng nguyện ý vì hoàng thượng