đêm tối. Có bốn cặp mắt khác u ám hơn, xếp thành hàng ngang sau lưng
Âm Phong, có vẻ hung tàn tà dị.
Ta ngầm hít một ngụm lương khí.
Đối phương quả là hung nhân có linh lực tà dị, đổi lại ta trước kia, chắc
chắc không thoát được độc thủ của chúng. May là hôm nay ta cũng có dị
năng tương tự, nếu không thật sự không thể chịu được khi nghĩ đến.
Tà nhãn của Âm Phong ánh lên hai điểm tinh mang, vây chặt lấy ánh
mắt của ta.
Trong lúc nhất thời, đầu ta không thể nghĩ được chuyện gì, toàn bộ đất
trời dường như chỉ còn tồn tại ánh mắt tà ác của Âm Phong.
“Ngươi là ai?”
Tiếng nói của Âm Phong vang lên phía trước, lại giống như đến từ một
thế giới khác không thể lường được.
Ta thầm kêu lợi hại, để hắn tùy ý khống chế tâm trí của mình, chỉ giữ lại
một chút linh quang, bảo trì thần trí bất diệt, y theo Vu thần thư miêu tả tình
huống của người bị thi thuật, miệng há to, không ngừng thở, ép mồ hôi lạnh
từ trên trán chảy xuống.
Dựa vào dị năng ta có thể dễ dàng kiểm soát tình trạng thân thể, đánh
lừa đối phương.
Âm Phong lại hỏi: “Ngươi là ai?”
Hơi thở ta càng hổn hển gấp rút, vất vả nói: “Ngươi là ai?”
Ánh mắt Âm Phong càng sắc bén, quát: “Ta là ai?”
Để thỏa mãn hắn, ta nói theo: “Ta là ai?”
Một ánh lửa bên hông Âm Phong sáng lên.
Ta tập trung nhìn vào, một ánh lửa xanh ma quái nhảy múa chập chờn
tại ngón trỏ cong gập của Âm Phong, tình cảnh thật quái dị vô luân.
Chuyện này không được nhắc đến trong Vu thần thư, ta không biết phải
phản ứng như thế nào, chỉ trợn mắt nhìn ngây ngốc. Đốm lửa xanh trên
ngón tay Âm Phong di chuyển dần, cuối cùng đến phía dưới cằm Âm
Phong khoảng một thốn.
Ta rốt cuộc đã nhìn thấy mặt Âm Phong. Điều này quả thực là kỳ tích.