ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 108

này, ta đã nén giọng xuống thật trầm. Cao Tấn giật mình muốn nghe rõ lời
ta nói, bất giác cúi người xuống. Ta cười lạnh lùng: “Cái này cho ngươi! ”
Một nhát kiếm từ dưới xiên lên cắt đứt cổ họng Cao Tấn. Chưa kịp kêu
tiếng nào hắn đã tắt thở. Những tên còn lại kinh hãi đứng ngẩn ra. Kiếm
của ta đâu đã chịu dừng lại. Ta lao về phía trước nhanh như chớp, tên phía
sau Cao Tấn mới chỉ nhấc kiếm lên có một nửa đã bị ta đâm xuyên thủng
ngực. Hai tên khác thấy vậy cầm kiếm xông vào ta. Ta chỉ e bọn chúng lên
tiếng báo hiệu cho đại binh tìm đến thì thật nguy, may mà việc bọn chúng
làm cũng giống như ta, không thể để cho ai biết. Ta cười nhạt trong đầu, di
chuyển thật nhanh về bên phải, đến giữa chừng lại nhanh như chớp cúi
người trượt nhanh về bên trái hất kiếm chém ngược lên, đấu pháp của ta
hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn chúng. Ngay từ nhỏ, cha mẹ đã dạy ta
phải làm cho lưng và cổ thật khỏe, cho đến khi kiếm lực có thể đâm xuyên
chiến giáp mới được coi là thành công. Sự khổ luyện thời niên thiếu đã cho
ta sức mạnh ngày hôm nay. Nhưng ta thực không hiểu áo giáp của Đại
Nguyên Thủ làm bằng gì, ngay cả cha mẹ ta cũng không có cách nào biết
được. Ta đã giết sạch đám Hắc khôi võ sĩ, cứu thoát Hoa Nhân, nhưng
không có cách nào khống chế được lũ ngựa. Ta chỉ giữ lại được một con,
những chiến mã khác chỉ chốc lát đã chạy mất hút về hướng doanh trại.
Tình hình thế này thì chắc chắn bọn Ca Chiến sẽ sớm đuổi theo, ta đành ôm
Hoa Nhân thúc ngựa chạy vào khu rừng rậm. Chạy mãi tới sáng, tới nơi
giao nhau giữa thảo nguyên và rặng núi dài bất tận ta mới dừng lại. Tạm
thời chúng ta xem như đã an toàn, nhưng ta biết khoảng thời gian đẹp đẽ
này sẽ không còn lâu nữa. Ta cởi bỏ mũ giáp của Hoa Nhân, khuôn mặt
nàng nhợt nhạt còn đôi mắt thì vẫn nhắm nghiền. Điều khiến ta yên tâm là
nàng không bị vết thương nặng nào. Trong lòng ta bỗng dấy lên niềm yêu
thương vô hạn. Ta khẽ tát nhẹ vào má nàng, Hoa Nhân vẫn hôn mê không
tỉnh lại. Chắc chắn nàng đã bị bọn chúng cho uống rất nhiều thuốc mê. Ta
cảm thấy thật khó nghĩ vô cùng. Ta đã thúc ngựa chạy nước đại suốt đêm,
bây giờ nếu còn phải tiếp tục như vậy thì con ngựa khó có thể chịu đựng
được nữa, bọn lính Hắc khôi lại có thể đuổi tới đây bất cứ lúc nào. Ta rời
Hoa Nhân, áp tai xuống đất. Chưa đầy một khắc đã nghe thấy tiếng vó ngựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.