ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 110

nhất định phải là một tay cao thủ xuất sắc nên mới có thể phá vòng vây
thoát ra ngoài. Chiếc xe ngựa chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Ta ngẩng đầu
nhìn, lập tức có tiếng nói: “Hỏng rồi! ” chỉ thấy phía trước có một toán
người ngựa đang lao đến. Số cận vệ tháp tùng lúc nãy, quá nửa đã bỏ mạng
trong rừng, những người còn lại lần lượt tản ra xung quanh xe ngựa, quyết
bảo vệ Công chúa đến cùng. Một giọng nói vang lên: “Ta chỉ cần Công
chúa của Đế quốc, không phải các ngươi, mau đi đi! ” Phía Công chúa có
tiếng một thị vệ: “Các người là ai?” Kẻ kia cười lớn: “Ngoài người của Ma
Nữ quốc ra, còn ai dám đối đầu với Đế Quốc đây. Lên! ” Trận kịch chiến
bắt đầu. Máu tươi lại một lần nữa bắn tóe khắp nơi, những võ sĩ hộ giá từng
người, từng người ngã xuống. Ta than thầm một tiếng, nghĩ đã tới lúc mình
phải ra tay. Tiếng kêu thảm thiết từ phía trước xe vọng lại, chiếc xe ngựa
chồm lên chạy đi. Ta biết người xà ích đã bị giết, chiếc xe đã rơi vào tay
thủ hạ của Ca Chiến. Ta nhẹ nhàng trườn lên rìa nóc xe, thò đầu nhìn ra
ngoài, chỉ thấy một gã to lớn đang đánh xe, chạy theo canh giữ hai bên là
bốn tên võ sĩ, những kẻ khác đang đuổi giết đám thị vệ áo đen đang chống
cự trong cơn tuyệt vọng. Gầm khẽ một tiếng, ta nhảy từ đầu xe xuống, tên
đánh xe còn chưa kịp quay đầu lại đã hứng một cú đá chân phải của ta vào
giữa mạng sườn, cả người hắn bay tung ra khỏi chiếc xe. Ta ghì mạnh dây
cương, con ngựa chồm lên, chiếc xe dừng lại. Cùng lúc đó, bốn tên hộ tống
từ hai bên lao đến. Ta hét lớn một tiếng, kiếm thế tung hoành, trong chớp
mắt bốn sinh mạng đã hưu hỉ trong tay ta. Ta giương roi quất mạnh, con
ngựa bị mất phương hướng, lao vào dẫm đạp lên bọn người đang hỗn
chiến, phóng như bay về hướng Ma Nữ Quốc. Bình nguyên bao la không
một bóng người, giữa trời và đất dường như chỉ còn lại bọn ta. Một giọng
nói ấm áp sau lưng ta truyền đến: “Ngươi là ai?” Ta giật mình, biết rằng
Công chúa đang nói chuyện với ta qua khung cửa nhỏ ngăn cách chỗ nàng
ngồi với chỗ của xa phu. Ta đang mặc tấm áo giáp của đệ nhất Hắc khôi võ
sĩ nên chắc nàng không thể nhận ra ta. Ta mới nói nhỏ: “Bẩm Công chúa!
Thần là cận vệ tới cứu giá. ” Đột nhiên Công chúa cất giọng buồn rầu: “Lan
Đặc! Chàng đừng nghĩ chàng giấu được ta, ngoài chàng ra làm gì có người
nào kiếm pháp tinh minh như vậy?” Ta điếng người suýt rơi từ trên xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.