ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 111

xuống, ngạc nhiên chẳng thốt nên lời. Giọng nói của nàng chẳng hề có chút
gì thù hận, chỉ là oán trách mà thôi. Tiếng Công chúa vẫn dịu dàng vang lên
sau lưng ta: “Lan Đặc! Lan Đặc! Chàng muốn đi thì cũng phải cho ta theo
với, tại sao lại bỏ rơi ta? Chẳng nhẽ chàng không biết tình cảm của ta đối
với chàng sao?” Ta kinh ngạc kêu lên: “ Sao? Ta chỉ là vị hôn phu, nhưng
ông ấy lại là cha của nàng! ” “Không! Ông ấy không phải là cha ta, là cha
ta thì ông ấy đã không bao giờ đối xử với ta như vậy. Từ nhỏ tới lớn, ông
ấy chưa từng gặp mặt ta, chưa bao giờ nói chuyện với ta, cũng chưa bao giờ
quan tâm đến những suy nghĩ trong lòng ta. Bề ngoài ông ấy đối xử với ta
tốt hơn bất cứ người nào, nhưng khi ông ấy nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng vô
cảm. Ông ấy không có tình cảm như những người bình thường, có lúc ta
hoài nghi ông ấy là ma quỷ. Ông ấy tuyệt đối không phải là cha ta, nếu
không thì ông ấy đã không hại chết cả nhà vị hôn phu của ta. ” Lòng ta
bỗng chốc tràn đầy cảm động, sự chân thành mà Công chúa dành cho ta
không cần phải nghi ngờ. Ở giữa người cha và vị hôn phu của nàng, nàng
đã lựa chọn đứng về phía ta, ta làm sao có thể bỏ rơi nàng được! Chiếc xe
ngựa tiếp tục phóng như bay trên thảo nguyên. Mãi đến khi trời tối, ta mới
chọn một cái gò nhỏ để dừng lại. Hoa Nhân vẫn còn mê man chưa tỉnh,
không hiểu Hắc Quả Phụ đã dùng thủ đoạn gì, xem ra phải tới được Ma Nữ
Quốc mới có thể nghĩ cách làm nàng tỉnh lại. Trên trời mây đen dày đặc,
chớp nháy lia lịa nhưng mãi vẫn không mưa. Gió thổi vi vu lạnh lẽo, ta và
Công chúa dựa sát vào nhau, bên cạnh là Hoa Nhân vẫn đang nằm im
phăng phắc. Ta kể cho Công chúa nghe về âm mưu của Ca Chiến. Nàng
nghiến răng: “Tên khốn kiếp đáng ghét, may mà không để ta gặp ngươi,
nếu không thì… nếu không thì ta cũng không muốn làm người nữa! ” Nhìn
nàng nước mắt lưng tròng, trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác thương xót
vô hạn cho phận nữ nhi giữa trò chơi quyền lực, lòng tự nhủ bắt đầu từ lúc
này nàng có thể có được cuộc sống mới. Công chúa khẽ dựa đầu vào vai ta,
thủ thỉ: “Lan Đặc! Hãy nói cho thiếp biết, chàng vẫn còn yêu thiếp như
ngày xưa?” Ta nhìn khuôn mặt đẹp như bông hoa rực rỡ, tình cũ trào dâng,
ta hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng. Công chúa khép mi, nồng nàn
đáp lại nụ hôn của ta. Gió lạnh bên ngoài làm trong xe càng trở nên ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.