Ta cười lạnh nói: “Hai người này cho các ngươi hưởng dụng, nhớ lấy,
hãy ôn nhu một chút.”
Trong tiếng khóc, Chiến Hận Cự Linh hai người ôm lấy lưỡng nữ, đi vào
trong nội đường.
Mấy tiếng kêu khóc đó đương nhiên là giả, lưỡng nữ đều là thân tín của
Đái Thanh Thanh, nhưng còn “cưỡng gian”? Đó lại là thật, nếu không thì
sao có thể để người khác tin. Bất quá không phải do ta nghĩ ra mà là do bọn
họ yêu cầu, và đã được Thanh Thanh đồng ý.
Khuôn mặt Đái Thanh Thanh cứng lại, bàn tay nắm lên chuôi kiếm quát
lên: “Kêu hai tên thủ hạ thối của ngươi thả người của ta ra.”
Ta tiến về phía nàng.
Choang!
Thanh Thanh bạt xuất trường kiếm.
Bùng!
Một làn khói hồng từ trên đầu ngón tay ta bắn ra, bay thẳng vào mặt
Thanh Thanh.
Trường kiếm trong tay Thanh Thanh rơi xuống, ta ôm lấy nàng đi thẳng
vào bên trong.
Trong khuê phòng thơm tho của Thanh Thanh, ta đặt nàng xuống đất.
Thanh Thanh vô cùng vui mừng ôm chặt lấy ta nói: “Có sợ thủ hạ của
thiếp tới cứu thiếp không?”
Ta lắc đầu nói: “Khôi Ưng và thủ hạ của y đã theo lệnh của Đạm Như
mà thủ ngoài cung, ai dám tiến vào nào, mà cũng chẳng ai biết ta ở đây.
Nàng có thể yên tâm đi.”
Thanh Thanh lắc đầu yêu kiều cười nói: “Nếu chàng không bỏ bộ mặt
giả đáng sợ này ra, thiếp thà chết cũng không chịu bị tên gian đồ chàng
dâm nhục đâu.”
Ta vừa cười vừa bỏ bộ mặt giả của Âm Phong ra, cẩn thận đặt trên trà kỷ
rồi ngồi bên giường nhẹ nhàng nói: “Quay người lại!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh khẽ đỏ lên, sau khi liếc mắt trừng
ta nàng quay người lại. Không đợi ta phân phó nàng ôn nhu nhẹ nhàng cởi