Chiến Hận vổ vai ta nói: “Đại kiếm sư không phải ngài có cách nhìn
thấy sự vật từ xa hay sao? Vì sao không xem qua tình hình của Vu đế, ít
nhất có thể thấy được Liên Lệ Quân và đám Vu nô bày bố cạm bẩy gì để
đối phó chúng ta”
Ta gật đầu đáp: “Ta đã từng nghĩ qua điều này, nhưng mà chỉ sợ đả thảo
kinh xà, cho nên không dám khinh xuất”
Cự Linh ngạc nhiên nói: “Vu đế sớm đã biết chúng ta sẽ tìm đến, hắn
cũng tuyên bố không sợ chúng ta, vậy còn sợ đả thảo kinh xà cái gì”
Ta giải thích: “Ta sợ chính là cho hắn biết thực lực của ta, làm hắn để
tâm phòng bị, lại không thể thu được hiệu quả của việc hắn không kịp ứng
phó khi bị tấn công”
Khôi Ưng nói: “Ngài sao biết rằng hắn không rõ thực lực của ngài?”
Đạm Như nói: “Ta từng cùng Lan Đặc nghiên cứu qua vấn đề này, đều cho
rằng lực lượng của Vu đế chỉ có thể hữu hiệu trong một vài phạm vi đặc
biệt nhất định, vượt qua phạm vi này, lực lượng tinh thần của hắn không thể
thi triển được, nếu không hắn không cần thông qua Vu thần để khống chế
Đại Tiểu Dương châu, Liên Lệ Quân cũng không cần phải đến Vu cung gặp
hắn để xin chỉ thị”
Ta nói tiếp: “Thậm chí tà lực của Vu thần mà hắn khống chế cũng theo
thời gian mà suy giảm, cho nên Vu thần mỗi mười năm phải đến Vu cung
triệu kiến hắn, để hắn truyền thêm tà lực mới vào người, làm bọn chúng
không thể thoát khỏi ma chưởng của hắn.”
Cự Linh nói: “Nói như vậy, nếu chúng ta có thể giết chết Liên Lệ Quân
và Vu nô, lại cấm chỉ bất luận kẻ nào bước vào địa phương năm mươi dặm
xung quanh phương viên của Vu cung, giống như là đem hắn nhốt lại, làm
hắn không thể tác ác, ai!”
Chúng ta đều hiểu được hắn tại sao phải thở dài, là bởi vì phương pháp
tốt đẹp này đối với tình huống hiện tại khó mà hữu dụng, bởi vì công chúa
đã rơi vào tay hắn.
Chúng ta phải cứu được công chúa, cho nên cũng khó mà tránh khỏi
cùng hắn mặt đối mặt.