Ta trầm ngâm một hồi, thở dài nói: “Khôi Ưng, Thiến Nhi! Ta muốn hai
người các ngươi lập tức suất lĩnh thủ hạ quay về Hồng Kinh, dọc đường
không được dừng lại”
Khôi Ưng lạnh lùng nói: “Đại kiếm sư hãy giết Khôi Ưng đi! Hắn tuyệt
không thể lâm trận mà lùi bước, trừ phi là đã chết.” ta cảm thấy đau đầu,
nhìn qua Thiến Nhi.
Thiến Nhi cúi đầu kiên quyết nói: “Thiến Nhi sẽ nghe theo bất kỳ lời nói
nào của Đại kiếm sư, ngoài trừ chuyện muốn thiếp rời đi”
Ta nhượng bộ nói: “Như vậy đi! Khôi Ưng và Thiến Nhi có thể lưu lại
nhưng thủ hạ các ngươi phải lập tức rời đi, ta không muốn lại có sự hy sinh
vô nghĩa”
Ta không để bọn họ có cơ hội phản đối, trở về nơi cắm trại phân phó:
“Đem tất cả vật tư tập trung tại vài xe trượt tuyết do chúng ta kéo”
Đi được vài bước, thanh âm tranh biện của Khôi Ưng và thủ hạ đã
truyền đến tai. Thập nhị du nữ tụ bên cạnh Đạm Như, thấp giọng nói
chuyện.
Cự Linh và ta sóng vai đi tới, cảm động nói: “Xem ra không ai muốn ly
khai”
Chiến Hận nói: “Không thể tưởng được tất cả đều là hảo hán tử, hảo nữ
tử”
Ta đi đến tảng đá bên cạnh hạp chán nản ngồi xuống, nhìn thi hài tuyết
khuyển nằm khắp nơi trên mặt đất đối diện, nảy lên một ý nghĩ kỳ quái! Vu
đế nếu muốn cảnh cáo hoặc uy hiếp chúng ta, vì sao không giết thập nhị du
nữ mà chỉ giết chiến sĩ Ưng tộc và tuyết khuyển? Nếu hắn giết chết một
kiều thê của ta hoặc bọn Chiến Hận, Cự Linh, Diệp Phượng, Tuyết Chi, có
phải càng có thể làm tổn thương ta, sinh ra hiệu quả chấn động càng mãnh
liệt.
Hoặc giả mục tiêu kế tiếp của hắn mới là bọn họ ư?
Từ sau khi tìm được dị năng chân ái của Bách Hợp chứa trong Ma Nữ
nhận, mỗi lần sắp gặp nguy hiểm, ta luôn luôn có thể sinh ra cảm giác,
đoán trước tương lai, nhưng từ sau khi tiến vào tuyết nguyên, năng lực này