người, không sai biệt nhiều lắm so với bọn họ, nhưng bọn họ đều quen
chinh chiến, lấy giết chóc làm vui, cho dù nhân số ít hơn so với chúng ta,
sợ rằng chúng ta cũng không phải là đối thủ bọn họ, bất quá có đại kiếm sư
lãnh đạo, chúng ta sẽ không sợ nữa."
Ta trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Người của các gia tộc khác có biết chuyện
phát sinh hai ngày nay của ta hay không?."
Sa Nam hiện ra thần sắc xấu hổ: "Chỉ biết mơ hồ, bởi vì trong chuyện
này có quy củ bất thành văn, giữa các tộc không được thăm dò hoặc can
thiệp chuyện nội bộ của tộc khác."
Ta vỗ tay nói: "Chuyện này đã xong, ta muốn các ngươi loan truyền ra,
nói ta bị chết đói, thi thể quăng ngoài sa mạc cho quạ ăn, các ngươi có thể
làm được không ?"
Sa Nam cứ tưởng rằng mình biết rõ: "Đại kiếm sư quả nhiên đầy bụng
kỳ mưu, nếu không bọn Sa Đạo biết ngài ở đây, nghe gió đã bỏ trốn, muốn
tìm bọn họ rất khó khăn." Hắn dừng một chút lại nói: "Không bằng đem Sa
Bá giết chết, miễn cho hắn sau khi ly khai lục cảnh, tiết lậu phong thanh,
người này tâm tính rất xấu, nói không chừng sẽ đầu hàng Sa Đạo."
Sa Na nằm trong lòng ta khóc rưng rức: "Đại kiếm sư đại nhân, cầu
ngươi giết hắn báo thù cho Sa Thiên đại nhân."
Ta cân nhắc lợi hại, nghĩ thầm dưới tình huống như vậy, nhân từ kiểu
đàn bà, chỉ làm hỏng việc, đành liều đáp ứng.
Sa Na vui vẻ, lại kéo vạt áo, đặt tay ta lên bộ ngực đầy đặn ấm áp của
nàng, rồi rên rỉ một tiếng, nằm gọn trong lòng ta. Ta hơi xấu hổ, may mắn
mọi người coi như không thấy, không hề để bụng.
Nếu nói ta không cảm động thì chỉ là gạt người, cho nên lúc này nghĩ
đến, chỉ là chạy nhanh trở lại trướng: "Các ngươi lưu tâm một chút cho ta,
nếu phát hiện có vị mĩ nữ trẻ tuổi đi vào lục cảnh, tối khẩn yếu là giữ bình
tĩnh, báo cho ta biết ngay."
Sa Na chấn động nói: "Đại nhân, có phải ngài cũng bị thất lạc thê tử?"
Vấn đề này càng khó trả lời, ta thở dài nói: "Việc này một lời khó nói hết,
có cơ hội ta sẽ nói cho nàng."