đem chúng ta đảo quanh không trung, rồi mới chậm rãi nghĩ phương pháp
đối phó chúng ta.
Ta và Bách Hợp nhìn nhau, đều cảm thấy sự kinh hoàng của đối phương.
Bách Hợp nghiến răng nói: "Chàng đi một mình thôi! Thiếp lưu lại đây đối
phó ả, làm ả không thể phân tâm đối phó chàng."
Ta quả quyết nói: "Không! Phải chết thì chết chung, sống một mình thì
có ý nghĩa gì, mà ta sẽ vì mất đi nàng mà tràn đầy bi thương, càng không
phải là đối thủ của ả."
Vu Đế lúc này đã đi đến sơn đạo bên dưới.
Ta phân phó: "Nàng nâng Bố Điểu Phi chờ ta, ta muốn tặng cho ả một
thứ nàng một thứ nhớ đời, cho ả không có dư lực đối phó chúng ta."
Bách Hợp lo lắng: "Cẩn thận một chút !"
Ta cầm lấy bội kiếm của nàng, xông xuống núi.
Dưới ánh trăng mờ mịt, thân hình xinh đẹp của Vu Đế đang nhanh
chóng dọc theo sườn núi chạy lên, so với hầu tử còn linh hoạt hơn. Ta tung
thân hai lần, đến trước mặt ả khoãng mười bước, trường kiếm chĩa thẳng,
mĩm cười, nói: "Ngươi rốt cuộc đã đến đây, bọn tại hạ rất cay đắng."
Vu Đế tĩnh táo dừng lại, rút ra thanh kiếm đeo bên hông, chậm rãi đánh
giá ta, trầm giọng nói: "Ma nữ làm gì ở trên đó, nàng để cho một mình
ngươi một đến nhận lấy cái chết hay sao ?"
Ta ngửa mặt lên trời cười dài: "Đương nhiên không nỡ !" Nhất kiếm
hướng đầu ả phách xuống.
Trong lòng đồng thời hướng Bách Hợp trên đỉnh núi tống xuất tin tức,
nói nàng nghe theo chỉ thị của ta, tùy thời đem lực lượng hướng ta truyền
tống tới, cấp cho Vu Đế một sự bất ngờ thú vị.
"Keng !"
Vu Đế thong dong đẩy ra một kích có vẻ như toàn lực của ta, khóe
miệng lộ ra một nụ cười khinh thường, kiếm quang bỗng nhiên mạnh mẻ,
như sông dài sóng lớn hướng ta công tới. Ta đang muốn ả làm như vậy.
Trải qua mấy ngày nay ở cùng Bách Hợp, cùng với việc liên tục hấp thu
năng lượng thái dương, rồi chuyển hóa thành linh năng tràn đầy nhiệt ái của