Trên người ta lại chỉ có một chiếc quần ngắn, đương nhiên không hề có
chút cảm giác hàn lãnh nào.
Chúng ta nằm trên bố điểu phi, không cho gió thổi nó bay đi.
Vu Đế chắc đã bắt đầu thăm dò, nhưng muốn tra xét cả tòa đại sơn, sẽ
mất của ả một đoạn thời gian.
Chúng ta kiên nhẫn chờ đợi.
Minh nguyệt chậm rãi mọc lên cao, tỏa ra sắc quang kim hoàng.
Ta mĩm cười, nói: "Vì sao minh nguyệt lại xinh đẹp như vậy ?"
Bách Hợp cười: "Sự xinh đẹp của nàng là mượn từ thái dương, bởi vì
nàng phản xạ ánh sáng của thái dương."
Ta rất ngạc nhiên: "Cái gì? Mặt trăng không phải tự nó sáng lên hay sao
?"
Bách Hợp mỉm cười lắc đầu, không giải thích tiếp.
"Đan đán nã" ở xa xa lấp lánh đăng hỏa, làm người nghĩ đến chiếc
giường ấm áp nơi đó. Hết thảy đều giống như mộng ảo, không có thật.
Bỗng nhiên một cổ cảm giác băng hàn lướt qua thân thể chúng ta. Vu Đế
rốt cuộc đã tìm được chúng ta. Ta và Bách Hợp cùng cười, tâm linh kết hợp
lại, dò theo phương hướng của Vu Đế, chỉ chốc lát nắm chắc được sự tồn
tại của ả.
Ả đang điên cuồng chạy đến phía chúng ta. Cố hết sức của ả, muốn đến
đỉnh núi cũng mất khoãng nửa canh giờ.
Chuyện đó có nghĩa là, nếu ả muốn quay trở lại, cũng phải mất bao
nhiêu đó thời gian; mà chúng ta chỉ cần một khoãng ngắn ngủi, là có thể
bay xuống núi.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Vu Đế càng lúc càng gần.
Ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề, lập tức mồ hôi chảy đầy lưng. Bách
Hợp cũng sinh ra cảm ứng, hoảng sợ nói: "Chúng ta quá sơ hốt rồi."
Đúng vậy!
Chúng ta quên mất năng lực khống chế thiên khí của Vu Đế, nếu như ả
phát hiện chúng ta bay ra khỏi núi, tự nhiên có thể dễ dàng khống chế
hướng gió, thổi chúng ta quay về đỉnh núi này, thậm chí dùng toàn phong