ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 266

Trên mặt đất những viên đá nhiều nhiều màu rực rỡ bắt đầu biến mất

hết, chỉ còn lại những phiến đá đen, đá xám xịt, trong không khí cũng ít đi
bụi đá, đến lúc chính ngọ bọn ta bắt đầu tiến vào vùng rừng ven biên giới
Tịnh Thổ, lúc này cả người lẫn ngựa đều đã mệt nhoài, chỉ có khát vọng
muốn vượt qua đoạn núi lởm chỏm "Bộ Hỏa" này, nhưng lực bất tòng tâm
nên lại đành nghỉ chân tiếp. Ta và Thải Nhu, Đại Hắc chen nhau ngồi cùng
chỗ, ngây dại nhìn ngọn núi "Bộ Hỏa" nổi danh của Tịnh Thổ sừng sững
đằng trước, trông ngóng thế giới đằng sau, lúc bọn ta tiến vào Tịnh Thổ, sẽ
gặp sơn hà tươi đẹp? Hay là đất cháy vì lửa chinh chiến giày xéo? Phi
Tuyết kiêu ngạo trên mặt đất gặm cỏ. Cả một thân hình trắng như tuyết, đến
cả một hạt bụi của đại mạc cũng không lưu lai được vết tích nào trên mình
nó. Thải Nhu sắc mặt lúc này không còn vẻ gầy guộc xanh sao, một chút
vết tích cuối cùng của thương thế cũng đã biến mất. Trên cành chim hót lứu
lo, sinh khí mãnh liệt. Thải Nhu tâm tình khá lên nhiều, miệng khẽ hát ngân
nga một điệu nhạc cổ truyền của Thiểm Linh tộc, Đại Hắc như đang nằm
mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong họng khẽ rên lên ư ử, như đang kể lại
giấc mộng đẹp của chính nó, hoà cùng tiếng hát của Thải Nhu thành cất lên
như một bản hòa tấu. Trong đâu ta bỗng vang lên những lời của Niên Gia: "
Nơi đây chính là địa phương mỹ lệ nhất trên thế gian này. "Cửu sơn thập hà
ân sủng đích thổ địa." “Đến hôm nay ta mới được tận mắt nhìn thấy. Nhớ
lại vẻ mặt của Niên Gia, ta ngửa mặt nhìn trời, trong tâm lập thệ: " Thải
Nhu đã khôi phục lại! Ta quyết sẽ không thất lời, nếu như đúng là anh đã
chọn ta, ta sẽ không trốn chánh trách nhiệm này nữa, khi ta rời khỏi Tịnh
Thổ, Tịnh Thổ sẽ nói lời từ biệt với mùa đông, tiến nhập vào mùa xuân!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.