Bên ngoài Phi tuyết cất tiêng hý.
Chúng ta đồng thời ngẩn người.
Từ sau cánh cửa gỗ truyền lại một âm thanh kỳ quái khác hưởng ứng.
Chúng ta đưa mắt nhìn nhau.
"Uông uông uông!"
Thải nhu vui mừng nói: "Đại hắc!" Rồi tiến ra mở cửa.
Đại hắc ẩm ướt như một cơn lũ phi vào, nhảy thẳng vào lòng Thải nhu,
làm cho nàng đến thời gian phản đối cũng không có.
Ta nhắm mắt lại, chờ đợi sự tình đã đoán được trước phát sinh.
Quả nhiên tiếng kêu kinh hãi bốn phía vang lên, trong nhà nước bắn tứ
tung, không ai có thể tránh né được. Đại hắc rũ nước là hành vi vô cùng
đáng ghét. Ta đã từng lãnh giáo, nhưng vẫn không có phương pháp đối phó.
Giọt nước bắn vào đống lửa làm phát ra âm thanh xì xì.
Ba nữ nhân đột nhiên đồng loạt cười khúc khích.
Ta mở mắt ra nhìn. Thì ra Đại hắc ngồi trên đất, dạng hai chân ra, cúi
đầu vào giữa liếm láp cái bảo bối của nó.
Hồng nguyệt kêu lên: "Đại hắc, không cho ngươi liếm ta nữa, ngửi cũng
không cho."
Đại hắc nghĩ rằng Hồng nguyệt đang gọi nó, bèn khó nhọc đứng dậy, đi
về phía Hồng nguyệt.
Tiếng kêu kinh hãi vang lên, Hồng nguyệt chạy ra phía sau Ny nhã, Ny
nhã chạy ra phía sau Thải nhu.
Thải nhu cười đến mềm người, dùng tay chặn vào cổ Đại hắc, ngăn
không cho Đại hắc liếm lên mặt mình. Ta nhìn ba nữ nhân y phục ướt đẫm
hoàn toàn không có tác dụng che dấu thân hình. Ngắm nhìn cơ thể đẹp
tuyệt diệu của họ, thật là khiến người ta sẵn sàng vì họ mà tìm đến cái chết.
Thời khắc động lòng người này vĩnh viễn ghi dấu trong tim.
Ta nghĩ đến dáng vẻ Hoa vân sáng nay khóc như một bông hoa bị đẫm
nước mưa, không biết hiện tại đang làm gì? Không biết cũng như ta, ở một
nơi nào đó bên ngoài Thiên thành ngắm mưa rơi? Tâm thần bay lên, ta như
trở về ngôi điện dưới lòng đất của Ma nữ quốc, nhìn quý thể của Ma nữ