Thải Nhu nói: "Trong ba người chúng ta, chỉ có Long Di đối với Đại
Kiếm Sư có thể nói là một sự kích thích mới. Lại đây! Long Di! Nhanh
ngồi lên trên đùi Đại Kiếm Sư, để chàng ấy yêu thương muội." Cái ý tưởng
quái đản này, qua miệng của nàng lại biến thành đạo lý hoàn toàn đương
nhiên, hoàn toàn công bằng. Hoặc giả tại Thiểm Linh Tộc đạo lý đó là rất
bình thường.
Ta lắc đầu cười khổ, không biết làm sao cho phải.
Long Di khuôn mặt đẹp đỏ bừng, ngay cả hai tai cũng đã hồng lên, nhìn
nhìn ta, sau lại nhìn nhìn Thải Nhu, tay chân không biết làm gì.
Hồng Nguyệt mở to đôi mắt đẹp trừng trừng, nhìn Long Di, nhìn Thải
Nhu, lại nhìn ta, hôt nhiên cười phì lên một tiếng, một tay đưa lên che cái
miệng nhỏ nhắn, tay kia đẩy Long Di đến trước người ta, nói: "Hảo Long
Di! Ta sớm đã đoán trước việc này. Lại đó đi! Để Đại Kiếm Sư ôm ấp!
Điều đó thật vô cùng thoải mái!"
Long Di không biết làm sao cho phải!
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng cực kỳ kiều mĩ của nàng, tim ta như đập nhanh
hơn, tính trẻ con nổi dậy, mỉm cười nói: "Lại đây! Ngồi xuống nào!"
Long Di hổ thẹn không ngẩng nổi đầu lên, ưm lên một tiếng yêu kiều,
nhào vào lòng ta, hai tay ôm vòng quanh cổ ta, khuôn mặt xinh đẹp vùi vào
bờ vai rộng rãi của ta.
Đỡ lấy nhục thể thanh xuân nóng hổi của nàng, tâm trạng sầu tư trăm
mối sau khi nhìn thấy thế địch từ hoàng hôn ngày hôm qua của ta, trở nên
tuyệt đối thư thái.
Hồng Nguyệt vỗ tay nói: "Được lắm! Long Di muội ngồi một lúc, sau
đó đến lượt Hồng Nguyệt ta."
Ta nhìn Cự Tiên Phong cao vọt lên trên các đỉnh núi khác phía xa, cảm
thụ huyết nhục bên trong mĩ nữ ôm trong lòng đang rung động, trong tim
cảm thấy an bình.
Cái thứ kích thích mới mẻ này hiệu quả thật rõ rệt, chỉ hận đối với việc
làm sao tấn công được Lưu Tiên thành, lại không thể nào giúp được gì. Một
trận gió nhẹ thổi qua thảo nguyên.