ĐẠI LỤC THẤT LẠC - Trang 142

Cô không biết Nick có hiểu không, lúc đó hắn chỉ đem khoai tây khô

nhét trở về trong tay cô, lần nữa vác cô vào sơn động.

Không có Nick đi theo, cô không dám tự mình đi cứu người Nick đó,

cũng không dám mạo hiểm thả hắn đi. Cô không biết người Nick đó có thể
chống cự được bao lâu, nhưng sáng bốn ngày sau, lúc cô chạy qua đã
không còn thấy người Nick đó đâu nữa.

Cô đứng ở cửa sơn động nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài ngây

người một hồi lâu, sau đó xoay người lại. Cô nghĩ người Nick đó có thể đã
chết, rồi bị những người Nick khác ném ra ngoài sơn động.

Từ ngày đó, tinh thần cô sa sút hẳn. Những người Nick và động vật

khác đều bình thường như cũ, chỉ có cô là không giống trước. Khỉ hoặc
ngựa trâu không tính là cái gì, người Nick vẫn cứ theo lẽ thường ăn thịt, săn
thú, nghỉ ngơi, một chút cũng không tỏ vẻ bi thương hoặc tiếc hận.

Dương Phàm biết, động vật cũng có tình cảm, Nick đã từng vì nghĩ cô

có thể chết mà thương tâm. Cô thuyết phục mình, điều này chứng tỏ người
Nick đã chết kia cùng bảy người Nick hy sinh là giống nhau, đây là chuyện
bình thường, là thói quen sinh tồn của người Nick.

Cuối cùng cô đem chuyện này vẽ lại. Sáu người Nick té ở dưới chân của

chim đại sí, một người Nick chết ở trên lưng nó, người Nick thứ tám mất đi
một cánh tay, đưa lưng về phía mọi người nhảy xuống.

Vẽ xong, Dương Phàm len lén khóc một hồi. Sau đó cô dùng những

chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của mình.

Cô nghĩ đến việc người Nick dùng đá ném mạnh để công kích chim đại

sí, có lẽ có thể có phương pháp xử lý khác vừa đơn giản vừa tốt hơn. Ý
nghĩ đầu tiên của cô là dùng đá để ném, dĩ nhiên là với điều kiện người
Nick học được cách sử dụng đuôi đem tảng đá ‘ném’ trúng mục tiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.