ĐẠI LỤC THẤT LẠC - Trang 143

Trời sanh người Nick đã biết dùng cái đuôi của bọn họ, có lúc cô cảm

thấy cái đuôi kia còn linh hoạt hơn cả tay và chân của bọn họ.

Trợ giúp cô tiến hành thí nghiệm này đương nhiên là Nick, trước giờ

hắn luôn phối hợp tất cả ‘trò chơi’ của cô.

Ăn cơm no nê xong xuôi, cô kéo Nick đến một nơi trống trải, chỉnh cái

đuôi của hắn đặt gần một tảng đá, sau đó thử nâng cái đuôi lên quét qua.
Hắn nhanh chóng hiểu được, không đợi cô thử lại lần thứ hai liền đem tảng
đá đó quét qua một bên.

Dương Phàm chạy từ từ qua lượm tảng đá đó về, tảng đá vừa rồi to như

trái dưa hấu mà cái đuôi của hắn đảo qua mới một lần liền vỡ thành vài
khối. Cô chỉ có thể tìm một tảng đá khác gần giống ở xung quanh, lặp lại
lần nữa. Có lẽ Nick cho rằng cô muốn hắn dùng đuôi ném tảng đá lên chỗ
cao.

Vì vậy lúc cô hồng hộc đem tảng đá chạy trở về đặt chỗ cái đuôi của

hắn, không đợi cô làm xong, hắn liền đem tảng đá ném lên trần sơn động.

. . . . . . Dương Phàm cảm thấy khoảng không gian trong sơn động này

luyện tập không đủ, quá nhỏ.

Cô kéo Nick ra khỏi sơn động, mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng sớm

luyện tập cho Nick một chút thì tốt hơn, rất có ích. Cô rất muốn giúp Nick
trở nên lợi hại hơn, đây là lần đầu tiên cô thấy mình có ích đối với hắn, cô
cũng rất muốn làm chút gì đó cho hắn.

Nick không thích cô ra ngoài. Trước tiên cô đẩy hắn ra ngoài, còn mình

cũng trèo theo ra, nhưng mới được nửa đường hắn lại dùng đuôi nhẹ nhàng
đảo qua đẩy cô về.

Dương Phàm kiên trì trèo lên đống đá lạnh như băng nửa ngày mới

không bị té xuống, hay là do Nick đẩy cô về nên mới lâu như vậy, cô có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.