ĐẠI LỤC THẤT LẠC - Trang 271

Lúc thân thể đạt tới cực hạn chịu đựng cô mới trở lại sơn động.

Thời tiết không có ác liệt như cô tưởng tượng lúc ở trong sơn động - dù

cô đi ra ngoài một chút cũng có thể chết rét. Nhưng đi ra ngoài mới biết,
thật ra thì không đáng sợ như vậy, cô cũng không dễ chết như vậy, thời gian
dài thế cô vẫn còn sống tốt, không phải sao?

Toàn thân cô đều bị đông lạnh, có một tầng băng mỏng, thật may là toàn

thân đều được phủ kín, chỉ có mặt đông cứng thôi. Cô phủ hết băng trên
người, dùng sức chà xát mặt trong chốc lát, chà đến khi mặt nóng lên mới
ngừng. Sau đó sẽ vào trong sơn động đổi tảng đá khác, lần này cô không
vội chạy ra ngoài nữa, ôm tảng đá nóng hừng hực sưởi ấm trước đã.

Một lúc cô mới cảm thấy mình bình thường trở lại.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết rốt cuộc cô đi ra ngoài mấy

lần, cuối cùng cô thấy người Nick trở lại! Mặc dù chỉ là một điểm đen nhỏ!
Thế nhưng cách chạy, thậm chí cô có thể thấy được cái đuôi to kia!

Cô vội vàng trèo vào sơn động, dắt trâu của cô về. Đợi cô chạy về cửa

sơn động đã thấy một người Nick đang lăn lộn muốn phá lớp băng trên
người, nhưng hắn đi ra ngoài quá lâu, lớp băng có thể đã đông cứng rồi.
Hắn phá không hết băng trên người, lăn lộn trên mặt đất cũng không được,
liền đứng lên dùng sức đụng vào vách núi.

Dương Phàm nhìn hắn đụng giống như không muốn sống, đứng một lát,

từ trên mặt đất lượm một khối đá bén nhọn, lấy can đảm đi qua nện vào
người hắn.

Cô đập xong liền vội vàng ngồi xổm xuống, đây là điều cô học được từ

Nick, đối với người Nick mà nói, cái gì đối với bọn hắn là cao đều có tính
công kích, ngồi xổm xuống ít nhất bày tỏ ý định thần phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.