ĐẠI LỤC THẤT LẠC - Trang 337

Hắn chạy hai bước dừng lại, quay người khom lưng giang hai tay về

phía cô gọi.

Cô chạy tới, kết quả vừa cách hắn 4, 5 bước, lần này cô rõ ràng nhìn

thấy hắn dùng sức hít hít mũi, lại quay đầu chạy!

Nhưng hắn chạy hai bước sẽ dừng lại, sau đó không chịu từ bỏ quay đầu

về gọi cô, đưa tay để cô chạy qua. Nhưng cô thử chạy về phía hắn hai bước
lần nữa, hắn liền chạy.

Dương Phàm giơ cánh tay lên ngửi một cái, trên người quả thật còn có

mùi cỏ Mù-Tạc, chỉ là rất nhạt rất nhạt.

"Nick." Cô lại đến gần hắn, trơ mắt nhìn hắn lập tức nhảy ra xa, sau đó

đứng ở nơi đó không chịu đi, muốn tới đây lại không dám tới, lên tiếng gọi
cô.

Dương Phàm nghe tiếng kêu của Nick, lúc bình thường hai người đều

grù grù tới grù grù lui, hắn lên tiếng kiểu khác cũng đều uy phong lẫm lẫm.
Lần này cũng gọi, nhưng tiếng hắn phát ra như tiếng chim ưng non, thanh
thúy non nớt, mang theo vị làm nũng, nhưng vẫn rất có khí thế.

Thật dễ nghe. Cô nghĩ.

Dương Phàm vào rừng rậm đến bên dòng suối nhỏ, lúc này không kịp

nấu nước tắm. Cô ở bên dòng suối nhỏ vẩy nước lên tắm một lúc lâu, lại
chà một lúc lâu, tôm tép nhãi nhép trong suối lúc cô xuống nước đều lẫn
thật nhanh. Nick vẫn đứng canh bên dòng suối nhỏ nhìn cô, sau đó, cứ thử
bước từng bước nhỏ tới gần cô, giống như trên người cô có vũ khí lực sát
thương rất mạnh vậy.

Đợi cô ngửi không thấy mùi gì, hắn cũng ngửi không thấy gì nữa, cô

mới ra khỏi suối. Hắn một tay khiêng cô lên lưng, dùng tốc độ nhanh nhất
chạy về đồi, giống như sau lưng có mãnh thú đuổi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.