Dương Phàm gấp đến độ sắp phát điên, càng ngày càng cảm thấy người
Nick không ai nói chuyện là một đại phiền toái!
Thật may là Nick muốn tìm thịt non cho cô ăn, giống như gà rừng …
con mồi nhỏ, phải ở cửa sơn động tìm thật lâu mới về. Điều này cho cô đầy
đủ thời gian!
Không thể mở miệng hỏi ‘ có ai thấy con tôi đâu không? ’, vậy cũng chỉ
có thể dùng thức ăn dẫn dụ. Cô nắm thịt khô, đi dọc theo góc sơn động tìm
kiếm. Người Nick trưởng thành không có ai thích người Nick nhỏ, nhìn
thấy sẽ đánh bay. Cô cũng luôn chú ý chung quanh xem có thứ gì bị vỗ qua
một bên không, nói không chừng đó chính là Bảo Bảo của cô.
Đang gấp, đột nhiên chỗ động vật tụ tập trong sơn động bỗng xôn xao.
Những con vật kia giống như bị cái gì đó dọa sợ nhảy dựng lên, chạy tứ
tán.
Nhất định là Bảo Bảo!
Dương Phàm vội vàng chen qua, tinh mắt thấy trên mông một con dê
nhiều sừng có một vệt máu rõ ràng, hiển nhiên là bị con gì đó răng bén
nhọn cắn một cái!
Cô gấp đến độ hô to: “Bảo Bảo! Bảo Bảo tới đây! Mẹ có thịt khô này!”
Vừa kêu vừa tiếp tục chạy tới chỗ đó.
Những con vật kia đều bị người Nick nuôi chúng giữ lại, cô chen qua
chỉ thấy cái đuôi của Bảo Bảo chạy trốn, chớp mắt một cái lại không thấy
Bảo Bảo đâu.
Cô còn muốn tiếp tục tìm, nhưng Nick đã nghe thấy tiếng chạy tới. Cái
đuôi của hắn cuốn chặt lấy hông cô kéo cô qua, trước tiên đem cô vác lên
lưng, sau đó một tay kéo con mồi, mang cô về.