“Dũng Khí, khoai tây khô.” Cô còn nói, Dũng Khí đã có thể phân biệt rõ
những từ đơn giản này như tên của nó, ‘ tới đây ’ và ‘ khoai tây khô ’. Nó
cũng biết tên của cô là ‘ mẹ ’.
Dũng Khí từ từ đi tới, bây giờ nhìn nó vẫn còn nhỏ, giống như không
lớn lên được bao nhiêu. Dương Phàm nhớ tới lông của nó, lại nhìn lại dáng
dấp nó bây giờ một chút, lo lắng nói không chừng không chỉ là lông có vấn
đề, có thể Dũng Khí còn có những vấn đề khác.
Nếu nó không lớn được như Nick thì làm sao bây giờ?
Dương Phàm quyết tâm từ giờ trở đi phải đút dũng khí ăn nhiều hơn,
nghĩ cách làm cho nó lớn hơn một chút.
Cô đem khoai tây khô cho nó, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt màu vàng kim
nhìn cô. Nó thật xinh đẹp. Cô thương yêu vuốt mái tóc mềm mại của nó,
tóc của nó dài rất nhanh, giống Nick, trên đầu là một đám lông trắng rối
bời.
Nhìn nó rất căng thẳng, là sợ cô sao?
Dương Phàm mỉm cười, cố gắng dịu dàng nhìn nó để nó đỡ căng thẳng.
Nó muốn làm gì?
Nó xòe tay ra, đưa tới trước mặt cô. Mỗi tay một cái, là trứng.
“Cho mẹ?” Dương Phàm nhận lấy, sau đó nghe thấy Dũng Khí phát ra
tiếng grù grù non nớt trước mặt cô.