Dương Phàm có chút lo lắng, dù ở đâu, khác biệt với người khác dù là
cái gì, đặc biệt là bề ngoài, sẽ khiến cho đồng loại ‘ kỳ thị ’. Cô không biết
người Nick có thể ‘ kỳ thị ’ Dũng Khí hay không, nếu như vì màu lông trên
người nó khác mà đuổi nó rời khỏi sơn động thì phải làm sao?
Cô đứng ngồi không yên ở trong sơn động đợi đến khi người Nick săn
thú trở lại, Nick và Dũng Khí đều ở trong bọn họ. Cô chú ý quan sát, những
người Nick khác không có hành động gì đặc biệt với Dũng Khí.
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mắt người Nick có thể phân biệt ‘
màu sắc ’ sao?
Nếu như không thể phân biệt, vậy bọn họ căn bản sẽ không phát hiện
lông trên người Dũng Khí có màu khác. Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục
nhìn Nick và Dũng Khí mang con mồi về.
Nick mang về cho cô một ít trứng, mỗi khi đến mùa đông ở trên núi đá
đen cô đều ăn loại trứng này. Có khả năng là của loài động vật nào đó sống
trên núi đá đen.
Dũng Khí đứng bên cạnh, mặt hướng vào vách đá đưa lưng về phía mọi
người, nhìn dáng vẻ có lẽ không bắt được gì.
Dương Phàm thừa dịp Nick đi theo những người Nick khác phân con
mồi thì đi tới muốn an ủi nó. Cô lấy một nắm khoai tây khô, nó đi ra ngoài
một ngày, ăn được một ít, chờ một lát nữa Nick về cô sẽ không có cách cho
nó ăn rồi.
“Dũng Khí, lại đây với mẹ nào.” Cô dịu dàng nói với nó.
Cái đuôi Dũng Khí quét tới quét lui trên mặt đất, đây là căng thẳng?
Hay mất hứng?