ĐẠI LỤC THẤT LẠC - Trang 440

Đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, giống như dưới chân là

vực sâu vạn trượng. Dương Phàm leo núi đều vào ban ngày, lúc nhìn không
rõ dưới chân là cái gì thì chỉ có thể bó tay. Cô không dám lấy mạng nhỏ của
mình ra chơi trò dũng cảm, thà tốn thêm mấy ngày cũng muốn an toàn
xuống núi.

Mấy ngày sau, ba người bọn họ rốt cuộc cũng bình an xuống chân núi.

Vừa bước xuống đất, Dương Phàm liền kéo Nick móc tạm một cái ổ để vào
ngủ.

Trời sáng lại tối, Nick đánh thức cô rồi đem thức ăn cho cô, đợi cô ăn

xong lại bắt đầu lên đường.

Lúc ăn cô nhìn chung quanh tìm Dũng Khí, kết quả một chút bóng dáng

cũng không có. Đợi đến khi Nick để cô leo lên lưng thì cô vẫn đứng trên
mặt đất tìm, vừa tìm vừa kêu tên Dũng Khí.

Nick kéo cô lên lưng, bắt đầu dùng hết tốc lực chạy về phía trước. Cô

lập tức ôm chặt hắn để khỏi rớt, vẫn không từ bỏ tiếp tục gọi Dũng Khí,
cho đến khi miệng khô kêu không ra tiếng mới thôi.

Thật ra thì trong lòng cô biết, Dũng Khí có lẽ bị Nick đuổi đi rồi. Cô

nằm trên lưng Nick, chưa từ bỏ ý định kêu hai ba ngày sau mới không tìm
nó nữa.

Một đường trở lại đồi, địa thế lại bị dung băng thay đổi, ngay cả rừng

cũng không giống trước kia, vị trí có lẽ hơi chếch đi. Chỉ là nơi này cô đã ở
mấy năm, về tới đây, tâm tình cũng khác đi.

Dương Phàm còn nhớ Dũng Khí, hi vọng mùa đông còn có thể nhìn

thấy nó ở núi đá đen. Cô có tự tin gặp lại Dũng Khí nhất định có thể nhận
ra nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.