Chương 1: Không ảnh
Khoảnh khắc giao thời giữa năm 1962 và năm 1963, vào mùa đông lạnh
giá khác thường ấy, tôi nghĩ hẳn nhiều người hãy còn nhớ, đó là giai đoạn
cuối của ba năm liên miên xảy ra thiên tai, công cuộc đại nhảy vọt lặng lẽ
kết thúc, cục diện chiến tranh biên giới Trung - Ấn cũng đã phân định rõ
ràng, nhiều người cho rằng tình thế hỗn loạn đã qua đi, cả nước chuẩn bị
chào đón một kỉ nguyên mới ổn định hơn.
Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở những sự kiện lớn này,
thì chẳng ai ngờ dưới lòng đất sâu giữa lằn ranh giới Trung Quốc, chúng tôi
lại đang phải đối mặt với một lựa chọn mang tính quyết định.
Mấy chục năm trước, quân Nhật đã xây dựng một công trình vĩ đại ngoài
sức tưởng tượng trong dòng sông ngầm bị vùi sâu 1200 mét dưới lòng đất
chỉ để cho một chiếc máy bay có thể cất cánh từ lòng sông ngầm chật hẹp
và bay vào vùng hư không dường như vô cùng vô tận. Toàn bộ ghi chép về
bí mật của chuyến bay ấy đều được lưu lại trong cuốn băng này. Nếu nộp
cuốn băng cho cấp trên, thì với cấp bậc hiện tại của chúng tôi, e là cả đời
này chúng tôi sẽ chẳng thể biết được nội dung bên trong nó như thế nào, rốt
cuộc người Nhật đã nhìn thấy gì ở vực sâu khổng lồ ấy?
Nếu mà lập tức rời khỏi đây, thì chí ít phải mất mười mấy tiếng đồng hồ,
chúng tôi mới có thể về đến cửa động. Trong khi đó, nếu bật máy chiếu
phim đặt ở trong con đập ngay phía sau lưng, thì chúng tôi cũng chỉ tốn một
vài giờ là cùng, chỉ cần từng ấy thời gian là chúng tôi có thể biết mục đích
mọi hoạt động của quân Nhật ở đây, thậm chí còn biết được bí mật chôn
giấu dưới vực sâu.