Thế là, sau khi trải nghiệm chừng ấy mạo hiểm, đối với những thanh
niên xuất thân từ nông thôn như chúng tôi thì chuyện đi hay ở thực ra cũng
không có gì khó lựa chọn.
Bây giờ ngẫm lại, tôi thấy quyết định ấy cũng hơi nguy hiểm, bởi gã đặc
vụ nhảy xuống sông hẳn vẫn còn ẩn nấp quanh quẩn đâu đây, nếu tiếp tục
nấn ná ở lại, chắc chắn gã đó sẽ là một mối họa tiềm tàng đối với chúng tôi,
nhưng lúc đó chúng tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều như thế.
Có điều, ai ngờ chính suy nghĩ bồng bột ngày ấy lại tạo nên bước ngoặt
quan trọng cho cả quãng đời sau này của chúng tôi.
Quyết định xong, chúng tôi vừa cảnh giác xem có ai theo dõi mình
không, vừa men theo đường cũ trở về.
Cứ lần theo tuyến đường lúc đến, chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã trở lại
con đập. Suốt quãng đường đi, lúc nào chúng tôi cũng vô cùng cẩn trọng, có
lẽ bởi quãng đường đã trở nên khá quen thuộc, nên cũng chẳng xuất hiện
điều gì bất thường, chúng tôi cứ đi một mạch đến phòng chiếu phim.
Quay lại phòng chiếu phim, chúng tôi quan sát thật kĩ chứ không cưỡi
ngựa xem hoa như lần trước, tôi phát hiện căn phòng này không nhỏ như
mình từng nghĩ. Có lẽ những băng ghế gỗ dài xếp chật kín căn phòng khiến
chúng tôi nảy sinh cảm giác sai lầm, mọi thứ ở đây đều phủ một lớp bụi khá
dày. Điều đó khiến tôi lo chẳng rõ máy chiếu phim còn có thể sử dụng được
nữa hay không.
Máy chiếu nằm đằng sau phòng chiếu phim, đó là cỗ máy có vỏ bằng sắt,
to cỡ thùng chứa đạn, với hai bánh quay nối liền với đầu cuộn phim, bề mặt
bám toàn bụi. Vương Tứ Xuyên lăm lăm cây gậy sắt đứng gác cửa, đề
phòng có kẻ tấn công bất ngờ.