ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 182

Vương Tứ Xuyên đang “bóc bánh vẽ” cho cậu lính công binh, bảo rằng

biết đâu phía dưới là cả một cõi đào nguyên tiên cảnh, có các cô y tá ngồi
chải mái tóc dài xanh mướt hoặc có cô em sĩ quan xinh đẹp nào đó, nên
chắc hai cậu này mải vui quên mất cả nhiệm vụ bắn đạn tín hiệu.

Đúng là câu chuyện cười ngớ ngẩn đến mức không thể cười nổi.

Kế hoạch khích lệ sĩ khí thất bại toàn phần, may mà chẳng có ai đi sát

hạch kết quả của chúng tôi.

Sẩm tối anh Điền mới họp xong, anh lẳng lặng chẳng nói lời nào, hỏi gì

cũng không đáp, chỉ ngồi đó trân trân nhìn bản ghi chép của mình. Tôi cảm
giác anh ấy cũng không nghĩ ra cách ứng phó. Nhưng theo tôi, chuyện này
vô cùng đơn giản, nếu không thể rút ra kết luận thông qua bàn bạc thảo luận
hay tính toán, thì cách cuối cùng là cứ nhắm mắt làm bừa cho xong.

Gần trưa ngày hôm sau, suy nghĩ của tôi đã được chứng thực, thậm chí

chúng tôi còn không bị gọi tập hợp, chỉ có điều Vương Tứ Xuyên nghe
phong thanh được vài thông tin. Tôi phải quyết liệt yêu cầu, lãnh đạo mới
phê chuẩn cho chúng tôi đi. Đến lúc xuất phát, tôi lại thấy hai cậu lính công
binh đã đeo tất cả các trang thiết bị, lưng thắt dây thừng.

Tôi hỏi họ định làm gì, thì viên chỉ huy hiện trường đáp: “Lần này nhất

định phải xem phía dưới rốt cuộc là nơi quỷ quái nào. Hễ có động tĩnh,
chúng ta sẽ lập tức kéo họ lên. Như vậy là biết đã xảy ra chuyện gì.”

Tôi không đồng tình với cách làm của họ, nhưng hiểu rằng có nói cũng

vô dụng.

Hai cậu lính công binh này đã từng đi đánh trận, nên nhuệ khí rõ ràng

cũng khác người, nhưng dù cố gắng che giấu cảm xúc thế nào chăng nữa thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.