ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 21

đó, góc quay lập tức chuyển đến cánh rừng già. Tôi nhìn thấy khu doanh
trại với những căn nhà gỗ của quân Nhật ở trong rừng sâu, giờ đây chúng đã
hỏng nát hết cả.

Nhưng hình ảnh trong thước phim cho thấy, lúc tiến hành quay cảnh này

thì việc xây dựng khu doanh trại có lẽ vừa mới hoàn thành, khi ấy, tôi lại
trông thấy viên sĩ quan Nhật kia, hình ảnh đen trắng khiến sắc mặt ông ta
trông rất nhợt nhạt. Ông ta dõi đôi mắt vô hồn nhìn đám người đang bận rộn
phía trước.

Lần này, ống kính dừng lại lâu hơn một chút, tôi có thể thấy rõ khuôn

mặt của ông ta, khuôn mặt ấy khiến tôi gai lạnh.

Có lẽ tại trong phim người Nhật được đặc tả một cách nực cười, các diễn

viên đóng lính Nhật luôn cố tình phơi bày ra điểm xấu của chúng, nhưng
lính Nhật ngoài đời trông rất bình thường, quan sát kĩ hơn, tôi phát hiện
khuôn mặt ông ta toát ra một khí chất kì quái, khí chất ấy khiến tôi cảm thấy
sợ hơn nhiều so với cảm giác khi xem diễn viên phản diện diễn trong phim.

Tuổi thơ tôi trải qua trong giai đoạn cuối cùng của cuộc kháng chiến

chống Nhật, thời đó, tôi được nghe kể vô số tin đồn về bọn quỷ phát xít
Nhật. Chúng đúng là lũ quái vật tàn bạo và khát máu, hơn nữa khi ấy tôi lại
ở ngoài vùng chiến tranh, nên chưa từng gặp chúng ngoài đời thật, bởi vậy
lũ lính Nhật có đáng sợ đến đâu thì cũng chỉ nằm trong trí tưởng tượng mà
thôi, từ bé đến lớn, tôi chỉ biết đến chúng qua các nhân vật trong phim, qua
lời kể của người già và qua những vở kịch của đội tuyên truyền. Mãi đến
bây giờ, tôi mới nhìn thấy chân dung của chúng ngoài đời, hóa ra trông
chúng như thế này đây.

Bọn chúng không phải quái vật xấu xí, trông chúng hoàn toàn giống

chúng ta, nhưng không hiểu vì sao chính điều đó lại càng khiến tôi cảm thấy
căm ghét hơn, thời gian ống kính dừng lại khá dài. Đầu tiên, tôi ngỡ đây là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.