ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 281

“Anh quên lý do gì khiến tôi bị đuổi ra khỏi ngành rồi sao? Làm vậy

đúng là rất khó nhưng chiếc máy bay này nhỏ hơn chiếc máy bay tôi từng
nhào lộn rất nhiều nên tôi nghĩ xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút.”

“Anh định nhào lộn thế nào? Cần chúng tôi phải làm gì? Tụng kinh ư?” -

Tôi mỉa mai.

Rõ ràng Ivan không hiểu hàm ý trong câu đùa của tôi, anh ta tiếp tục

dùng tay mô tả: “Tôi sẽ cho máy bay lộn đảo chiều, nghĩa là sau khi máy
bay lật ngửa bụng lên trời thì nó sẽ rơi vào trạng thái mất lái, rồi lao xuống.
Nếu lúc này có thể khống chế tư thế của máy bay thật tốt thì tôi sẽ mượn
lực quán tính để cho máy bay nghiêng cánh và lật úp trở lại, đồng thời mở
hết mã lực kéo máy bay bay lên.

Máy bay không thể cứ thế bay về phía trước mà thực hiện động tác nhào

lộn, bởi làm vật sẽ khiến máy bay trực tiếp rơi vào trạng thái rơi tự do, độ
cao ấy không đủ cho tôi kéo máy bay lên nên chúng ta chỉ có thể bay lên
cao rồi nhào lộn trên không. Để có được độ cao thích hợp, chúng ta phải hạ
xuống vùng sương mù như lúc nãy. Tôi cần các anh giúp tôi quan sát bằng
mắt.”

Tôi gật đầu và hỏi: “Lúc nào bắt đầu?” Anh ta nhìn đồng hồ xăng, đáp:

“Nhiều nhất còn mười phút cho các anh suy nghĩ và chuẩn bị.”

Tôi thầm chửi thằng cha Liên Xô này chậm như rùa, làm gì mà giờ này

mới thông báo cho mình. Tôi lập tức vỗ ghế quay trở lại khoang sau, rồi hét
to với đám người đang ồn ào thảo luận: “Mẹ kiếp! Thắt chặt dây an toàn,
nắm chắc những gì có thể nắm, mỗi người phụ trách một ô cửa sổ. Chúng ta
chuẩn bị hạ xuống vùng sương mù.”

Mọi người ồ lên như chợ vỡ, Vương Tứ Xuyên kêu to: “Cậu điên à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.